Chương 1139
Chương 1139: Món Quà Trong Đế An thành, hắn và Lý Quân Khánh chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng cũng gánh chịu rất nhiều cản trở.
Hứa Nguyên là thân phận giả chết của hắn. Mối liên hệ giữa Lý Quân Khánh và Tướng phủ, thậm chí là Tông Minh trên triều đình cũng không thể tùy ý ra tay với việc này, cho nên dưới ưu thế tuyệt đối, hắn mới để lại không gian cho nữ nhân kia thao tác.
Trong lòng thầm than, Hứa Nguyên tiếp tục thấp giọng nói:
"Hơn nữa còn có một điểm Quân Khánh ngươi đã suy nghĩ sai lầm rồi."
"Cái gì?"
Lý Quân Khánh hơi nhíu mày.
Hứa Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng cắm Liễu Mộc Quỷ Nhận lên con đường bùn nhão dưới chân:
"Chỉ cần trốn không thoát, vậy nàng có làm nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ biến thành chúng ta thắng hai lần."
Khóe miệng Lý Quân Khánh giật giật, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Nói nhảm ít thôi, ngươi có thể cảm giác được hai người kia chạy trốn, ta đoán hẳn là Hứa Trường Ca truyền âm nói cho ngươi, không bằng gọi hắn ra cùng đuổi theo?"
"Hắn sẽ không đi ra."
Hứa Nguyên liếc nhìn bốn phía, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Trừ phi ta gặp phải nguy hiểm tính mạng, nếu không tối nay khả năng cao tên kia sẽ không ra tay."
Lý Quân Khánh nghe vậy tặc lưỡi: "Đại ca ngươi thật già mồm, cố ý gia tăng độ khó cho chúng ta sao?”
Hứa Nguyên liếc mắt nhìn hắn:
"Vậy cũng tốt hơn so với thái tử trưởng huynh của ngươi."
Nhìn nhau một cái, Lý Quân Khánh thở dài, nhún vai:
"Được rồi được rồi, biết cả nhà các ngươi tương thân tương ái. Nếu Hứa Trường Ca không ra, chúng ta làm sao bây giờ? Hai người kia hẳn đã chạy được một khoảng, hiện tại ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì."
Hứa Nguyên mỉm cười, đầu ngón tay điểm nhẹ chuôi Quỷ Nhận cắm trên mặt đất, đôi mắt đỏ như máu lóe lên ánh vàng nhìn chằm chằm vào tàn tích xe ngựa trước mặt: "Từ sau khi chém cỗ xe ngựa này, ta vẫn luôn dò xét, hiện tại đã chuẩn bị xong." Vừa nói, Hứa Nguyên kéo lấy Liễu Mộc Quỷ Nhận, chậm rãi đi về phía cỗ xe ngựa đã bị vỡ nát.
Mà theo động tác của hắn, một số vi khuẩn màu nâu đỏ quỷ dị bắt đầu trồi lên mặt đất, gần như trong nháy mắt đã bò đầy cả cỗ xe ngựa.
Rừng cây vào đêm trăng đông rất yên tĩnh, nhìn thấy xung quanh có côn trùng quỷ dị phun trào, khóe mắt Lý Quân Khánh không tự chủ được nhảy lên.
Hắn nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở huyện Huệ Châu, cũng nghĩ tới tấm màn đen che kín toàn bộ vòm trời ngày đó.
Mà trong lúc hắn suy nghĩ, Hứa Nguyên đã đi vào chỗ xe ngựa, thấp giọng nói: "Tuy bí thuật thế thân của nàng có chút thần diệu, nhưng trong lúc thi triển vẫn không thể tránh khỏi có khi cơ lưu lại, mà thuật pháp của ta đã phân biệt được phần khí cơ này."
Nói đến đây, giọng nói của Hứa Nguyên dừng lại.
Lý Quân Khánh hơi nhíu mày:
"Làm sao vậy?"
Hứa Nguyên ngoái đầu, khẽ nhếch môi, ý cười kinh ngạc:
“Quân Khánh, nữ nhân kia còn lưu lại cho chúng ta một phần lễ vật ở nơi đây." Nghe nói như thế, Lý Quân Khánh lập tức ý thức được sắp sửa phát sinh chuyện gì, không chút nghĩ ngợi bỏ lại Hứa Nguyên trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Đường bùn đất cứng rắn xuất hiện rạn nứt dưới chân, mà thân ảnh hắn đã biến mất tại chỗ. Cũng gần như là đồng thời,
Một đạo trận văn phức tạp hiện ra ánh sáng xanh xuất hiện bên dưới xe ngựa! Nhìn thấy trận văn mỹ lệ này, khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên một nụ cười.
Sau đó,
"Oanh ——"
Ngọn lửa màu xanh lam bay lên trời, ở giữa núi rừng yên tĩnh bốc lên một đám mây hình nấm thật lớn.
Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đây là cuộc sống của phần lớn con dân Đại Viêm.
Ở giữa đồi núi đồng ruộng kéo dài chập chùng, không có ngọn đèn phồn hoa trong thành thị, thôn phu sơn dã sớm chìm vào giấc ngủ, nơi này chỉ có ánh trăng tĩnh mịch cùng sơn thủy như mực. Không biết đoạn yên tĩnh này kéo dài bao lâu, một bóng người như đống sắt bỗng lóe lên, lao nhanh trên đồng ruộng.
Thân hình của hắn nặng nề khổng lồ, nhưng mỗi một bước đạp trên mặt nước lại không làm bọt nước văng lên, cũng không phát ra bất kỳ tiếng vang gì.
Bộ giáp dày màu trắng bạc chiếu sáng ánh trăng bốn phía, nữ tử tóc vàng trong lòng là một bộ váy lễ phục đặc biệt theo phong cách Gothic đã phác họa dáng người uyển chuyển lồi lõm, làn váy thủy tinh đung đưa trong gió, bay lượn bồng bênh như sao trên bầu trời.
Ánh trăng phủ lên một tâng ngân sa cho khuôn mặt tuyệt tư khuynh thành của nữ tử tóc vàng, đẹp đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Nhìn phong cảnh sơn thủy thuộc về đế quốc cổ xưa này, đôi mắt đẹp xanh lam của Aulunli cong thành hai đường trăng non, dưới làn váy lộ ra một đoạn bắp chân trắng như tuyết phất phới trong gió như tỉnh linh, hơi có vẻ hưng phấn: "Horuns, nơi này quả nhiên rất đẹp, so với thổ nhưỡng bị ăn mòn trong đế quốc chúng ta thì nơi này giống như thiên cảnh."
Trong chớp mắt, tiếng ồm ồm của Horuns truyền đến:
"Ngoài vị Tam hoàng tử và đồng bạn của hắn, tối nay còn có một người cực kỳ cường đại tới, thưa điện hạ."
Giọng nói lọt vào tai, ý cười trên mặt Aulunli tiêu tán:
"Trước sau như một, không thú vị."
Trong lúc nói, ánh sáng hưng phấn trong mắt nàng trở về bóng tối, nhìn về phía trước:
"Nếu ngoại trừ hai tên phế vật kia ra còn có người khác, vì sao hắn không động thủ?"
"Việc này ta không biết."
Aulunli đưa tay vén mái tóc dài màu vàng kim phiêu đãng theo gió ra sau tai, khóe môi cong lên ý cười:
"Là tự cảm thấy mình không phải đối thủ của ngươi sao?”
"Không, người nọ rất mạnh."
Giọng nói bình thản mà ngưng trọng của Aulunli:
"Ta dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể ngăn chặn hắn một hồi, điện hạ."
"A2"
Nghe vậy, trong mắt Aulunli lóe lên vẻ nghỉ hoặc:
"Một khi đã vậy, vì sao hắn không ra tay?" Nói xong, nàng vươn bàn tay nhẹ nhàng gõ bên mặt, tự lẩm bẩm tự đáp:
"Nói như thế, hẳn là người bảo vệ của hoàng tử kia. Ngẫm lại cũng đúng, nếu vị hoàng đế nơi này muốn lấy mạng chúng †a, chúng ta vốn không có bất kỳ cơ hội sống sót nào."
Nói đến đây, Aulunli bỗng cười khẽ, đôi môi đỏ bừng đặc biệt mỹ lệ trong bóng đêm:
"Khanh khách khanh khách - xem ra muốn giết chúng ta là quyết định của chính hai tên phế vật kia, thật buồn cười. Ngươi cảm thấy sao, Aulunli?"