Chương 1152: Aulunli dùng tuyệt chiêu
Chương 1152: Aulunli dùng tuyệt chiêuChương 1152: Aulunli dùng tuyệt chiêu
Thân hình Hứa Nguyên nhoáng lên đã đến trước kén lớn được cành liễu bao bọc kia, nguyên khí màu đen rót vào quỷ nhận, trong nháy mắt nhuộm nó thành màu đen tuyên, thanh âm hắn mang theo ý cười:
"Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi."
Dứt lời,
Liễu Mộc Quỷ Nhận trực tiếp đâm thẳng vào trong kén lớn, mũi nhọn chạm vào tầng quang mạc hình tổ ong, trong chớp mắt phát ra một trận âm thanh xì xì do nguyên khí bị ăn mòn, sau đó đâm thẳng vào bên trong!
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Nguyên cười khẽ, nắm lấy chuôi đao, nhẹ giọng nói:
"Xem ra nguyên khí của ta cũng có thể nghịch chuyển giải cấu thuật pháp của đám người Sean các ngươi đấy."
Nói xong, ánh mắt Hứa Nguyên như xuyên thấu qua lớp kén, nhìn thẳng vào Aulunli:
"Nhưng mà, xem ra hoàng nữ điện hạ cũng có thủ đoạn dò xét vượt tâm nhìn nhỉ?"
Aulunli hơi nghiêng đầu, liếc nhìn thanh đao gỗ gần như sượt qua gò má mình, nàng cũng không che giấu:
"Đúng là có."
"Thông qua âm thanh? Hay là thông qua dao động của không khí xung quanh?"
"Chẳng lẽ ngươi không tự mình xác nhận được sao?"
"Xem ra trên người ngươi không chỉ có mười ba vòng ma hoàn."
"Có lẽ vậy."
“Thật là lạnh nhạt."
Trong lúc hai người nói chuyện, lưỡi đao Liễu Mộc liên tục được rút ra rồi lại đâm vào kén lớn, mỗi lân đâm vào đều để lại một vệt hắc khí như lụa trong không khí, nhưng đáng tiếc những nhát đâm này đều vô dụng, Aulunli đều né tránh được một cách dễ dàng.
Cho đến khi Liễu Mộc Quỷ Nhận bị hai khối băng tinh kẹp chặt, không thể rút ra được nữa, hàn khí dày đặc lan ra từ thân đao, nhanh chóng lan ra bên ngoài kén.
Băng tỉnh là do hơi nước ngưng kết mà thành, không phải thể năng lượng, cho nên Nguyên khí của hắn không thể nào nghịch chuyển giải cấu nó.
Nhận ra điều này, Hứa Nguyên dứt khoát buông Liễu Mộc Quỷ Nhận ra, cười nói:
"Ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Ngươi nên biết rõ, trong Hắc Vụ Quỷ Lâm này của ta, ngươi không thể nào đánh bại ta, mà Hứa Trường Ca bên kia chắc cũng sắp xong việc rồi."
Lần này Aulunli không trả lời ngay.
Trâm mặc một lúc lâu, giọng nói của nàng mới yếu ớt truyền ra từ trong kén:
"Nếu có thể, ta thật sự không muốn giao thủ trực tiếp với huynh trưởng của ngươi, nhưng tình thế hiện tại e là không thể tránh khỏi."
Hứa Nguyên cười khẩy, giọng nói mang theo chút châm chọc:
"Ngay cả ta ngươi còn chưa đánh bại, mà đã nghĩ đến Hứa Trường Ca rồi sao?"
Giọng nói của Aulunli rất bình tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm túc:
"Ta sẽ trực tiếp giết ngươi."
"Sau đó, sẽ đích thân lĩnh giáo xem quái vật cùng cấp bậc với hoàng trữ rốt cuộc mạnh đến mức nào."
Hứa Nguyên chậm rãi lui về phía sau, vừa đi vừa nói:
"Xem ra ngươi muốn dùng đến sát chiêu rồi?" Bên trong kén lớn, Aulunli chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng quang thuẫn vỡ vụn 'rắc rắc" cũng đột nhiên dừng lại, bê mặt tổ ong vốn đã lung lay sắp đổ dần dần được bao phủ bởi một lớp băng tỉnh:
"Đối phó với ngươi, không cần dùng đến sát chiêu."
Dứt lời, nàng mở mắt ra, trong mắt ánh sáng lóe lên.
Bảy ma hoàn bên người nàng đồng thời tỏa ra hào quang rực rỡ, rung động dữ dội rồi bay múa, hội tụ về phía ma hoàn màu tím đen ở chính giữa.
Tia điện lóe lên, lôi hô màu đen như chất điểm dần dần ngưng tụ, tia điện loang ra xung quanh, chạm vào kén liễu lập tức biến nó thành tro bụi màu đen, không khí trong phạm vi trăm trượng xung quanh trở nên khô khốc, tiếng nổ lách tách của tĩnh điện vang lên như trăm chim hót cùng lúc.
Nhìn biến hóa xung quanh, Hứa Nguyên há hốc miệng, trong đôi mắt đen kịt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Kim loại va chạm, bụi đất bay mù mịt, hai bóng người nhanh chóng đan xen, địa hình bằng phẳng đã không còn nguyên vẹn, khắp nơi đều là hố sâu, mặt đất hoang tàn đổ nát.
Huyết sắc nhuộm đỏ mái tóc vàng, Horuns cảm thấy tâm mắt mình dần mờ đi. Hắn cố nắm chặt thanh kiếm, nhưng giáp tay vì bị đánh vỡ vụn mà run lên từng hồi.
Hắn nhìn về phía người Đại Viêm áo xanh kia. Gã vẫn đứng đó, thần sắc hờ hững, dáng vẻ ung dung như đang chờ đợi ta mồi tiếp tục vùng vẫy.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Horuns đã hiểu rõ sự chênh lệch giữa hắn và gã là một vực sâu không đáy. Cho dù thiêu đốt sinh mệnh, dốc hết toàn lực, hắn cũng không thể khiến gã phải động chân tay.
Nhưng cho dù như vậy, một ky sĩ như hắn phải tuân lệnh chủ quân đến hơi thở cuối cùng.
Horuns vận ma khí bao quanh cơ thể, gượng người đứng dậy. Lưỡi kiếm trong tay đã siết chặt, sẵn sàng cho một đòn quyết tử.
Thế nhưng, lần này Người Đại Viêm áo xanh lại không nhìn hắn nữa, mà hướng về nơi bọn họ đã đến.
Lần đầu tiên, Horuns thấy được một tia khác lạ trong mắt gã. Không còn là sự hờ hững, mà là một nỗi ngưng trọng.
Là vì Aulunli sao?
Chưa kịp suy nghĩ, Horuns bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn nhìn theo ánh mắt gã, và rồi khiếp sợ nhận ra thanh kiếm trong tay gã đang tỏa ra sát khí ngút trời.
Dưới ánh trăng, tà áo xanh của gã bay phần phật trong gió. Cả đất trời như thu bé lại, chỉ còn lại thanh kiếm sắc lạnh kia.
Trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh và cảm xúc hỗn loạn ùa vào tâm trí Horuns, cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất:
Không thể trốn.
Không thể đỡ.
Không thể cản.
Chỉ có thể - chết!
Chưa chạm đến mà Horuns đã cảm nhận rõ ràng, cho dù Aulunli có dùng không gian ma hoàn dịch chuyển hắn đi nữa thì một kiếm này vẫn có thể lấy mạng hắn.