Chương 1161: Đại Yến
Chương 1161: Đại YếnChương 1161: Đại Yến
"Cạch."
Một tiếng động giòn tan vang lên,
Hứa Nguyên mở hộp ngọc, lấy sợi dây chuyền ra, cầm trong tay, sợi dây chuyền nhẹ nhàng lắc lư, thanh âm mang theo ý cười:
"Thì ra... ý của phụ thân là thế này sao?"
Đêm.
Gió đông ngày càng lạnh lẽo, trong Đế An thành phồn hoa cũng dần nhuốm màu đỏ rực như lửa, tuy còn cách năm mới một khoảng thời gian, nhưng đèn lồng đỏ đã sớm được các tiểu lại của Ty Lễ Giám treo lên khắp các phố, chợ đêm khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, sáng rực cả đêm. Không chỉ có sự náo nhiệt trên đường phố, mà một số vị quan lớn, nho sĩ trong thành cũng tổ chức các buổi ngâm thơ, thưởng rượu, thu hút đông đảo công tử, tú tài đến tham gia. Thỉnh thoảng, một hai câu thơ hay được vang lên, tạo nên làn sóng nho nhỏ trong Đế An thành cuối năm, lưu lại giai thoại đáng nhớ.
Tuy nhiên, gần nửa tháng nay, những buổi yến tiệc ngâm thơ do các vị nho sĩ tổ chức cũng dần vắng bóng, lý do rất đơn giản, nửa tháng trước, Tướng quốc phủ đã cho người đi phát thiếp mời khắp nơi, chuẩn bị cho đại yến.
Nho sĩ tuy thanh cao, có khí tiết, nhưng cũng cần phải sống.
Hơn nữa, nếu như tổ chức yến tiệc trùng ngày với Tướng quốc phủ, e là khách khứa sẽ đến dự Tướng quốc phủ hết, chẳng ai đến buổi tiệc của mình, khi đó sẽ rất xấu hổ.
Ngày đại yến, Tướng quốc phủ rộng lớn trở nên chật chội, ngay cả trước cổng phủ nguy nga, tráng lệ cũng tràn ngập không khí náo nhiệt, vui tươi.
Để chuẩn bị cho đại yến, sự kiện trọng đại ba năm một lần của tướng phủ, các quản gia và quản sự đều bận rộn suốt mười hai canh giờ.
Suy cho cùng, những vị khách được mời đến đây trong mấy ngày này đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Nào là quan viên Lục bộ, nào là Tam công Cửu khanh, lại có cả các vị võ tướng trấn giữ biên cương. Ngoài ra, còn có không ít các vị khách với tu vi thâm sâu khó lường, người thì tụ tập ba nhóm, năm bầy, trao đổi kiến thức, kẻ thì ôm kiếm dựa tường, lặng lẽ nhấp ngụm rượu lạnh.
Đương nhiên, thịnh hội như thế này tất nhiên không thể thiếu vắng bóng dáng của các tông môn.
Tuy rằng tình hình hiện tại vẫn căng thẳng, nhưng dù sao cũng chưa đến mức công khai xé rách mặt mũi, Tông Minh cũng phái một vài vị trưởng lão cùng các đệ tử tài giỏi đến bái phỏng.
Mỗi một vị khách mời góp mặt trong đại yến đều là bậc quyền quý nắm trong tay sinh mệnh của muôn dân trăm họ.
Bởi vậy, đại yến của tướng phủ còn được người đời gọi là Tiểu Tuế Yến.
Theo tổ chế của Đại Viêm, vào đêm giao thừa, quan lại Lục bộ Cửu khanh, các phủ ti địa phương, bất kể là ai, đều không được phép về nhà, phải ở lại trong nha môn để trực đêm, canh giữ giao thừa cho hoàng triều.
Sau đêm giao thừa là đến Tuế Yến.
Đấn lúc đó, Thiên tử Đại Viêm sẽ thiết yến tại Thái Thanh cung, khoản đãi quần thần, tiễn biệt năm cũ, nghênh đón năm mới.
Tuy nhiên, trong hai năm trở lại đây, tình hình Đại Viêm ngày càng trở nên căng thẳng, khắp nơi đều có sóng ngầm cuồn cuộn, cho nên trước khi nhận được thiếp mời của tướng phủ, trong lòng các vị khách mời đều dâng lên một nỗi lo lắng khó tả.
Ví dụ như, lỡ như năm nay, lão tướng quốc lại chọn ngày đầu năm mới để tổ chức đại yến thì phải làm sao?
May thay, chuyện đó đã không xảy ra.
Tuy rằng thời gian tổ chức đại yến của tướng phủ khá gần với ngày đầu năm mới, nhưng dù sao cũng chưa phải ngày đó, chuyện năm sau thì để năm sau tính, ít nhất năm nay mọi người vẫn có thể hưởng một cái Tết an lành.
Bên hoa nở, cành lá sum suê.
Ngoài những vị đại nhân vật quyên cao chức trọng kia, đại yến còn mời đến một số nhân tài trẻ tuổi, thiết lập một số đề mục sách luận và thơ ca để thử thách tài năng, người xuất sắc nhất thậm chí còn có cơ hội được diện kiến lão tướng quốc. Vì vậy, so với những vị đại nhân vật kia, những người trẻ tuổi này có vẻ ung dung, tự tại hơn rất nhiều, y phục lộng lẫy, cưỡi tuấn mã, khí phách ngút trời, không chút ngần ngại phô diễn tài năng trong buổi dạ yến.
Tóm lại.
Bất kể như thế nào, đại yến vẫn được diễn ra trong bầu không khí vui mừng, náo nhiệt.
Lại một lần nữa tỉnh lại từ trong cơn mê man, đầu đau như búa bổ, cảm giác khô miệng, khát nước lập tức ập đến.
Mí mắt màu vàng kim khẽ run rẩy, Aulunli cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng bốn phía chỉ có một màu đen tối mịt mù, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Mùi hôi thối cùng mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí.
Đầu lưỡi khẽ liếm qua đôi môi khô nứt, Aulunli theo bản năng muốn cử động một chút, một tiếng leng keng của xích sắt vang lên, hai bên vai truyền đến cơn đau xé rách.
Cơn đau đớn như xuyên thấu tim gan, cũng khiến cho cảm giác của Aulunli đối với cơ thể dần dần hồi phục.
Nàng đang đứng, hay nói đúng hơn là đang quỳ, nhưng đầu gối lại không thể chạm đất.
Hai sợi xích sắt từ trong bóng tối buông xuống, móc câu ở đầu kia xuyên qua vai nàng, kéo ngược thân thể nàng lên, hai móc câu còn lại thì đâm sâu vào bả vai nàng, bốn sợi xích sắt này đã cố định tư thế của nàng một cách khó chịu như vậy.
Nàng không rõ mình đang ở đâu, nhưng chắc chắn là nàng vẫn chưa chết, bởi vì cơn đau truyền đến từ cơ thể vẫn còn rõ ràng như vậy.