Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 860 - Chương 1173: Tới Đòi Người

Chương 1173: Tới Đòi Người Chương 1173: Tới Đòi NgườiChương 1173: Tới Đòi Người

Đêm xuống dần, càng thêm sâu.

Ánh đèn Đế An Thành lập lòe dưới màn đêm vô nguyệt, khắp các nẻo đường phố tấp nập người qua lại. Dị thú của Dị Thú T¡ phụ trách tuần tra bốn góc ngoại thành bay lên rồi hạ xuống, xa xa kia, mơ hồ thấy được phi thú của Thành Phòng T¡ đang tuần tra trên không trung, kéo theo những vệt sáng xanh nhạt như có như không, báo cáo tình hình ở ngoại ô Đế An.

Sự phồn hoa náo nhiệt của kinh thành như thể quấy nhiễu đến cả Thượng Thương, một trận gió đêm thổi qua, những bông tuyết trắng xóa lặng lẽ rơi xuống nhân gian.

Thành cổ đỏ rực được điểm xuyết bởi sắc trắng tinh khôi của tuyết, khiến cho khung cảnh náo nhiệt trong thành thêm phần tĩnh lặng đặc trưng của mùa đông.

Men theo ánh đèn vạn nhà trải dài đến nơi sâu nhất của hoàng thành và cung thành, trên đỉnh Cửu Long Sơn, một tòa lầu các cao ngất sừng sững giữa màn đêm đen kịt. Đỉnh lâu tỏa ra ánh sáng tựa như đôi mắt, lặng lẽ quan sát khung cảnh phồn hoa như gấm phía dưới.

Gió lạnh gào thét, một bông tuyết từ trên cao rơi xuống, men theo khe hở của song cửa sổ rơi vào trong lầu, được một bàn tay nhăn nheo nhẹ nhàng đón lấy.

Chứng kiến bông tuyết trong suốt như pha lê trong lòng bàn tay dần tan ra, từng tia lạnh lẽo lan tỏa.

Nắm chặt tay, nước tuyết bốc hơi.

Lý Diệu Huyền dựa lưng vào giường cạnh cửa sổ, nhìn tuyết bay tán loạn bên ngoài, đôi mắt đục ngầu thoáng hiện tia cảm xúc khó hiểu:

"Tuyết này, vẫn chưa ngừng sao?"

Ánh sáng trong lầu rất tối, chỉ le lói ánh nến lập lòe, trong bóng tối lờ mờ thấy được một thân ảnh khác.

Nhiếp công công mặc áo mãng bào đứng hầu một bên, nghe vậy liền ngước mắt lên dò xét sắc mặt của Lý Diệu Huyền, nhẹ giọng nói:

"Hoàng gia, quốc sự bận tâm, người hãy thương lấy long thể, sang xuân, tuyết sẽ ngừng thôi."

"Trãm biết."

Giọng Lý Diệu Huyền khàn khàn, mang theo sự yếu ớt khó nhận ra: "Nhưng thời gian của trãm, không còn nhiều nữa."

Nhiếp công công định nói gì đó nhưng lại thôi, gần trăm năm đồng hành, hắn hiểu rõ Lý Diệu Huyền không cần sự đồng tình, càng không cần những lời an ủi giả dõi.

Gian lầu trang nhã chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng ho khan của Lý Diệu Huyền, bóng hình gầy gò phản chiếu trên tường càng thêm tiều tụy. Cất tấm vải dính máu, Lý Diệu Huyền như nhớ ra điều gì, hỏi:

"Mấy ngày trước, trẫm cảm nhận được một luồng kiếm khí ở ngoại thành, Ngự Ảnh Vệ điều tra thế nào rồi?"

Nhiếp công công bước lên, khom người trước giường, lấy từ trong tay áo ra một phong mật hàm, hai tay dâng lên:

"Bẩm Hoàng gia, khi Ngự Ảnh Vệ đến điều tra, dấu vết chiến đấu đã bị xóa sạch, chỉ còn lại một mảnh ruộng bị hủy hoại, chưa kịp điều tra thêm thì Tam hoàng tử điện hạ đến tìm nô tài."

"Điện hạ nói người đã ra tay, muốn bắt giữ hoàng nữ Sean trước khi nàng ta đến Đông Doanh đảo."

"Chuyện này, đúng là lão Tam có thể làm ra."

Lý Diệu Huyền không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy mật hàm, mở tờ giấy bên trong ra:

"Vậy còn chuyện liên quan đến Tướng phủ, lão Tam giải thích thế nào?”

"Bẩm Hoàng gia, trước khi Hứa Trường Thiên bị ám sát, Tam hoàng tử điện hạ đã cho hắn mượn một cận thị.'

Nhiếp công công cúi đầu, đáp:

"Lần này, điện hạ dùng nhân tình này để nhờ người của Tướng phủ ra tay."

Ánh mắt Lý Diệu Huyền lóe lên:

"Là kẻ mà Thái tử ban cho lão Tam sao?"

"Dạ, hơn nữa, tên cận thị kia đã chết."

“Thì ra là vậy.'

Lý Diệu Huyền chậm rãi nói:

"Nhân tình này tuy đủ lớn, nhưng e là chưa đủ để mời Phượng Cửu Hiên ra tay, nói cách khác, luông kiếm khí trẫm cảm nhận được đêm đó là của lão đại nhà họ Hứa."

Vừa nói, Lý Diệu Huyền vừa đọc lướt qua nội dung mật hàm, ánh lửa hốt lên, chiếu sáng khuôn mặt già nua đầy tử khí của hắn. Giọng hắn mang theo ý cười:

"Nhà họ Hứa vẫn luôn mặt dày như vậy, đã nhận lời lão Tam, sau đó lại tự ý mang người đi, xem ra bọn chúng đã có được thứ mình muốn từ Sean hoàng nữ."

Dứt lời, Lý Diệu Huyền day day mi tâm, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Hiện giờ Hứa Ân Hạc đang mở tiệc chiêu đãi khách khứa trong phủ, phái người đến đó, thay lão Tam đòi lại công đạo."

"Là... đòi người sao?"

Nhiếp công công do dự.

"Có thể đòi người, cũng có thể là thứ khác, dù gì Tướng phủ cũng phải cho trẫm một lời giải thích."

Lý Diệu Huyền lắc đầu:

"Lão Tam báo chuyện này cho ngươi, chẳng phải là muốn trẫm ra mặt thay hắn sao?"

Nhiếp công công lập tức hiểu ra.

Xét vê công, Sean hoàng nữ là sứ thần đến Đại Hồng Lư Tự, Tướng phủ tự ý giam giữ là phá vỡ quy củ.

Xét về tư, chuyện này do Tam hoàng tử chủ trì, Tướng phủ nẵng tay trên, giam giữ Sean hoàng nữ cũng là phá vỡ quy củ.

Quy củ, chính là thứ tốt.

Thế lực của Tướng phủ đủ lớn để bọn chúng làm càn, không giao người. Nhưng nếu chúng thật sự làm vậy, sau này, hoàng tộc cũng có thể dùng cách tương tự để đối phó với bọn chúng.

Chỉ là...

"Hoàng thượng, người muốn đi ngay đêm nay sao?"

"Ngươi cho rằng không nên?"

"Nhưng đêm nay là ngày cuối cùng của đại yến Tướng phủ..."

Nhiếp công công liếc nhìn Lý Diệu Huyền.

Mấy chục năm qua, đại yến Tướng phủ đã hình thành nên một quy tắc bất thành văn.

Vài ngày đầu, khách khứa đến dự yến đến từ mọi tâng lớp: hoàng tộc, Tông Minh, các tân quý... xem như là dịp để các thế lực trong triều giao lưu với nhau.

Nhưng bữa tiệc tối ngày cuối cùng lại khác.

Tướng phủ sẽ kích hoạt hộ phủ đại trận, cắt đứt mọi liên lạc từ bên ngoài, những kẻ có thể tham dự bữa tiệc này đều là nhân vật cốt cán của Tướng phủ.

Lúc này phái người đến đòi công đạo...

"Trẫm biết."
Bình Luận (0)
Comment