Chương 1181: Tướng Phủ Bạo Động
Chương 1181: Tướng Phủ Bạo ĐộngChương 1181: Tướng Phủ Bạo Động
Bên trong xe ngựa tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Lý Ngọc Thành há miệng định nói, nhìn đệ đệ bằng ánh mắt phức tạp. Im lặng hồi lâu, y mới thấp giọng:
"Quân Khánh, nếu ngươi là hoàng huynh, có lẽ cuộc chiến đoạt đích này..."
Lời còn chưa dứt, Lý Ngọc Thành bỗng im bặt.
Lý Ngọc Thành tu luyện đạo pháp cao thâm, giác quan vô cùng nhạy bén. Không một chút dấu hiệu báo trước, một luồng tử khí lạnh lẽo bao trùm lấy hắn.
Theo cảm nhận, Lý Ngọc Thành kinh hãi phát hiện luồng tử khí ấy phát ra từ lòng đất Tướng Quốc Phủ.
Chuyện gì đang xảy ra?
Bên trong Tướng Quốc Phủ đang làm gì?
Vừa dứt thắc mắc, một tiếng nổ vang trời từ trong Tướng Quốc Phủ đã cho Lý Ngọc Thành câu trả lời.
Đó là một luồng kiếm khí xé toạc màn đêm, hùng mạnh như muốn xuyên thủng cả trời đất.
Hỏng bét, kế hoạch của ta lại phá sản rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Lý Quân Khánh khi nhìn thấy luông kiếm khí khủng bố kia.
Hắn không biết bên trong Tướng Quốc Phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết kế hoạch đêm nay của mình coi như đổ sông đổ bể.
Tối nay hắn bày mưu tính kế vì Lý Ngọc Thành, tuy là lợi dụng tình huynh đệ, nhưng đâu phải vì chút tình nghĩa máu mủ ruột già.
Từ khi hắn dọn khỏi tẩm cung của mẫu hậu, liên tục được phụ hoàng khen thưởng, vị huynh trưởng luôn yêu thương hắn bỗng trở nên dè chừng.
Vị Thái tử kia e ngại xuất thân của hắn, càng e ngại sự sủng ái của phụ hoàng dành cho hắn.
Hắn nhìn ra những điều này, từng uể oải, cũng từng phẫn nộ, nhưng cuối cùng những cảm xúc ấy đều hóa thành thản nhiên.
Vô tình nhất là nhà đế vương, hắn và vị huynh trưởng này xem như đã không thể trở về như thuở ấu thơ nữa rồi.
Nhưng đã không thể quay về thì thôi, mặc dù tiếc nuối, nhưng thế gian này thiếu đi ai thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Vì thế, Lý Quân Khánh học được cách đeo mặt nạ, học được cách che giấu bản thân, học được cách giấu mình trước mặt vị huynh trưởng này. Hơn mười năm thoắt cái đã trôi qua,
Trong khoảng thời gian ấy, Lý Quân Khánh từng động tâm tư với vị trí thái tử của huynh trưởng, cũng biết vị huynh trưởng cùng huyết thống này từng có ý định trừ khử hắn.
Nhưng những tranh đấu ấy sau khi hắn quyết định đi Đông Doanh đều tan thành mây khói.
Mâu thuẫn giữa hai huynh đệ đã không còn, nên Lý Quân Khánh muốn bù đắp lại chút tình nghĩa huynh đệ rạn nứt hơn mười năm qua.
Kết quả đêm nay, so với việc hết lòng giúp đỡ huynh trưởng, Lý Quân Khánh càng thích hai chữ "đầu tư” trong lời nói của Hứa Nguyên hơn.
Một khi kế hoạch thành công, hắn vừa đầu tư vào Thái tử, vừa đầu tư vào Tướng phủ, lại càng thể hiện được năng lực nhìn xa trông rộng trước mặt phụ hoàng.
Một đêm thăng ba lần.
Ngày sau dù huynh trưởng đăng cơ, hay là Tướng phủ nắm quyền, có ân tình hôm nay, cuộc sống của hắn ở Đông Doanh sẽ càng thêm tiêu dao tự tại.
Nhưng mà, mưu kế của hắn lại một lần nữa bị phá hỏng.
Gió lạnh thổi vù vù, tuyết rơi đầy trời.
Kiếm quang ngút trời của Thanh Uyên Kiếm từ thịnh chuyển suy, cột sáng to lớn dần dần bị kéo thành một sợi kiếm mỏng manh, cuối cùng hóa thành những đốm sáng li ti rồi biến mất trong màn đêm.
Lý Quân Khánh thu hồi ánh mắt, đè nén cảm xúc đang dâng trào, thấp giọng hỏi:
“Hoàng huynh, cột sáng kia là...
"Kiếm mang."
Lý Ngọc Thành vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nhả ra hai chữ.
Hắn là hoàng tử duy nhất được sinh ra khi phụ hoàng còn là Tần vương, tuổi tác của hắn hơn các hoàng đệ, hoàng muội khác một khoảng cách khá lớn, cũng bởi vậy, hắn từng được chứng kiến phong thái của những bậc tiền bối.
Một kiếm này...
Lý Quân Khánh nghe vậy, trong lòng khẽ chùng xuống.
Chưa kịp thương tiếc cho kế hoạch đã thất bại, tình hình hiện tại dường như đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Mặc dù vẫn luôn áp chế tu vi ở cảnh giới Dung Thân, nhưng nhãn lực của Lý Quân Khánh cũng không hề tâm thường.
Uy thế của kiếm chiêu vừa rồi không phải ai cũng có thể thi triển.
Cho dù là đêm nay cường giả tụ tập ở Tướng phủ, nhưng người có thể thi triển một kiếm như thế cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng đây là Đế An thành, dưới chân thiên tử, cấm binh khít
Cường giả Tướng phủ đột nhiên tung ra một kiếm này là có ý gì?
Nhìn thấy xe ngựa của Thái tử dừng ở ngoài phủ nên muốn thị uy cảnh cáo?
Chắc là không phải.
Lý Quân Khánh phủ định suy đoán vừa xuất hiện trong đầu.
Hứa công mà hắn biết là người chính trực, từ đầu đến cuối mục đích chỉ là quét sạch tông môn, trả lại thái bình thịnh thế cho thiên hạ.
Vì thế, cho dù phụ hoàng phá hỏng kế hoạch, Hứa công vẫn âm thầm theo sát, duy trì minh ước giữa hoàng tộc và Tướng phủ.
Bất kể là trận chiến diệt tộc Bắc Man, hay là việc bình định biên giới phía Bắc hiện nay đều là như thế.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Hứa công sẽ không trở mặt.
Trong nháy mắt, Lý Quân Khánh nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng những khả năng này đều là suy đoán, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng miinh.
Lý Quân Khánh thu liễm tâm tư, nhìn về phía huynh trưởng đang ngồi đối diện trong xe, lại phát hiện thần sắc hắn có vẻ như biết chuyện gì đó, bèn cẩn thận hỏi:
"Hoàng huynh, huynh có biết đây là kiếm mang của ai không?”
Lý Ngọc Thành siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn tuyết trắng xóa ngoài cửa Sổ:
"Phượng Cửu Hiên."