Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 873 - Chương 1186: Hứa Ân Hạc Tới Giữ Chân

Chương 1186: Hứa Ân Hạc Tới Giữ Chân Chương 1186: Hứa Ân Hạc Tới Giữ ChânChương 1186: Hứa Ân Hạc Tới Giữ Chân

Nhiễm Kiếm Ly bừng tỉnh, đè nén sự phấn khích trong lòng, khẽ ho một tiếng, cố gắng làm dịu giọng nói:

“Thanh Mặc, có chuyện gì vậy?”

"Phụ thân của Hứa Nguyên đến rồi."

"Hả?"

Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp mắt, nhìn về phía sau Nhiễm Kiếm Ly.

Nhiễm Kiếm Ly khẽ nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng.

Chỉ thấy ở đầu cầu thang nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đen đang chậm rãi bước xuống. Bước chân người này vững vàng, bình thản, toát lên khí chất uy nghiêm.

Nhìn Hứa Ân Hạc, Nhiễm Kiếm Ly lạnh nhạt nói:

"Tướng quốc quả nhiên thủ đoạn cao minh, ngay cả kiếm cương của ta cũng không thể phát hiện ra ngươi."

Hứa Ân Hạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đi tới trước mặt hai thầy trò, thản nhiên nói:

"Là do ngươi phân tâm thôi."

"Hừ.”

Nhiễm Kiếm Ly hừ lạnh, nhìn Hứa Ân Hạc, ánh mắt đầy thâm ý, sau đó lại nhìn lên bầu trời, ngữ khí có chút bất thiện:

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Đến đây làm gì?"

Hứa Ân Hạc liếc nhìn Nhiễm Kiếm Ly, khóe môi nhếch lên nụ cười khó đoán: "Nếu ta nhớ không lầm thì nơi này là phủ đệ của ta?"

Nhiễm Kiếm Ly im lặng một lát, sau đó kéo tay Nhiễm Thanh Mặc, xoay người đi ra ngoài:

"Thanh Mặc, chúng ta đi, theo ta về Quốc sư phủ."

Nhiễm Thanh Mặc mở to mắt, túm lấy bệ cửa sổ theo bản năng.

Nàng còn chưa muốn đi!

Nhưng ngay sau đó,

"Rắc!" Bệ cửa sổ bằng gỗ đã bị Nhiễm Kiếm Ly giật phăng ra. Nhiễm Thanh Mặc chỉ kịp nắm lấy bệ cửa sổ, cả người bị lão già này kéo lê đi. Đôi giày thêu hoa sen của nàng lết trên nền gõ, để lại hai vệt dài. Nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn Hứa Ân Hạc như cầu cứu.

Bên cạnh, Hứa Ân Hạc trầm mặc, một lát sau mới lên tiếng:

"Quốc sư, ta chỉ cảm ứng được Trọng Ngô Kiếm ngân lên nên mới đến xem."

Bước chân khựng lại, Nhiễm Kiếm Ly liếc nhìn đồ đệ bảo bối mặt dày ở lì nhà người ta không chịu đi, nói với Hứa Ân Hạc:

"Có chuyện gì, cứ nói thẳng."

Hứa Ân Hạc nhìn lên vòng xoáy lưu quang trên không trung:

"Đại ca ta không thích bị quấy rầy, mong quốc sư bớt động thủ."

"Hừ .'

Nhiễm Kiếm Ly cười khẩy, buông đồ đệ ra.

Nhiễm Thanh Mặc đứng thẳng người, nhìn mép cửa sổ bằng gỗ vừa bị nàng giật xuống, lại cẩn thận liếc nhìn Hứa Ân Hạc, do dự một chút rồi cất nó vào Tu Di giới.

Nàng định bụng chờ sư phụ và cha Hứa Nguyên đi rồi sẽ thử gắn lại.

Nhiễm Kiếm Ly thấy vậy, khóe mắt giật giật, nhưng vẫn tập trung vào vị Tể tướng Đại Viêm trước mặt, ngồi xuống, thản nhiên nói:

"Muốn ta không ra tay cũng được, ngươi nói cho ta biết thân phận tên Thánh Nhân Sean kia là gì?"

"Hắn là Hoàng đế Sean."

"Cái gì?"

“Ta cũng nghi ngờ, nhưng tình báo nói vậy."

"Vậy sao...

Nhiễm Kiếm Ly lẩm bẩm, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, rồi cười lớn, khoanh tay nói:

"Ngươi đã rộng lượng như vậy, vậy tối nay ta sẽ không xen vào. Nhưng chuyện lớn như vậy, Hứa tướng quốc không định giúp Phượng Cửu Hiên một tay sao?"

Nói đến đây, ánh mắt Nhiễm Kiếm Ly mang theo thâm ý:

"Hoàng đế Sean kia rất mạnh, nếu Phượng Cửu Hiên có mệnh hệ gì tối nay, e là tướng phủ khó yên ổn."

Hứa Ân Hạc nghe ra ẩn ý trong lời nói của Nhiễm Kiếm Ly, nhưng sắc mặt vẫn không gợn sóng.

Gấy ở tối nay, chứ không phải gãy trong tay Hoàng đế Sean.

Tối nay động tĩnh lớn như vậy, kẻ dòm ngó cũng không ít. Bề ngoài chỉ có Hoàng đế Sean và Phượng Cửu Hiên trên không trung, nhưng lén lút không biết bao nhiêu vị Thánh Nhân giống như Nhiễm Kiếm Ly, đều đang rục rịch.

Trong số những người này, có kẻ nhắm vào Hoàng đế Sean, nhưng cũng có kẻ không phải.

Hứa Ân Hạc thở dài, chậm rãi nói:

"Sắp kết thúc rồi."

Nhiễm Kiếm Ly cười khẽ:

"Ngươi tự tin với Phượng Cửu Hiên như vậy sao?"

Hứa Ân Hạc nhìn Nhiễm Kiếm Ly, chậm rãi nói:

"Hai mươi năm trước, Phượng Cửu Hiên đã từng thắng ta."

Nhiễm Kiếm Ly nhướng mày, lập tức bước tới bên cửa sổ.

Hắn không cho rằng Hứa Ân Hạc sẽ đem chuyện này ra đùa.

Trên bầu trời, lưu quang tứ tán, hai bóng người lướt đi trong màn đêm tuyết trắng và tầng mây đen kịt, kiếm quang và chú pháp cùng vang lên, từng tiếng nổ tung như muốn xé toạc không gian không ngừng truyền đến.

Nếu không phải trận pháp hộ thành của Đế Kinh đã mở ra một tầng kết giới, e rằng giờ này nhiều khu vực đã bị biến thành phế tích vì chấn động từ trên cao.

Nhiễm Kiếm Ly nhìn chăm chú, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc:

"Sắp kết thúc rồi? Ta thấy bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà?”

Hứa Ân Hạc khế thở dài:

"Quốc sư, vừa rồi Phượng Cửu Hiên chỉ mới dùng thực lực của hai mươi năm trước.

"Bây giờ, màn dạo đầu mới kết thúc."

Lời vừa dứt.

Thiên địa biến sắc, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên nền trời tuyết trắng, nguyên khí cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, những hoa văn chú văn và bông tuyết thánh quang đều bị hút ngược lên.

Giữa trung tâm vòng xoáy khổng lồ ấy,

Một thân ảnh bạch y chậm rãi giơ cao Thanh Uyên kiếm.

Tinh quang loạn vũ, mây đen cuồn cuộn, vòng xoáy khổng lồ lặng lẽ hình thành.

Thiên địa yên tính.

Cả thế giới dường như chỉ còn lại thân ảnh bạch y kia và thanh kiếm trong tay hắn.

Mỗi thế hệ đều có những câu chuyện của riêng mình.
Bình Luận (0)
Comment