Chương 1194: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ
Chương 1194: Chuyện Xưa Của Lâu CơChương 1194: Chuyện Xưa Của Lâu Cơ
Nhìn khung cảnh thanh u, tao nhã xung quanh, trong lòng Hứa Nguyên dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì nơi này là tướng quốc phủ.
Xa lạ là bởi vì tướng phủ quá rộng lớn, bản thân là thổ dân ở đây nhưng hắn cũng chưa từng đến đây mấy lần.
Bắc Huyền Viện, Tương Cầm Hiên.
Nơi ở của nữ khách khanh tướng phủ.
Đúng vậy, phủ đệ của Lâu Cơ cũng ở đây.
Đang miên man suy nghĩ, Hứa Nguyên đột nhiên ý thức được hình như mình không đeo mặt nạ da người, hắn vô thức dừng bước, còn chưa kịp dùng ý thức dò xét Tu Di giới, thì đã nghe thấy giọng nói của Lâu Cơ từ phía sau truyền đến, mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Ngươi đeo mặt nạ da người, rồi đi bên cạnh bổn cung là muốn che giấu tai mắt của ai?"
Khó xử cười cười, Hứa Nguyên thấp giọng hỏi:
"Vậy ta quay về nội viện trước?"
"Đi đường này, sẽ phải đi qua đình giữa hồ, Nhiễm Kiếm Ly đang ở đó."
"Quốc sư đến tìm Nhiễm Thanh Mặc rồi sao?"
"Đúng vậy."
".." Hứa Nguyên có chút căng thẳng.
Đêm nay đã được chứng kiến uy lực của Thánh Nhân, Tướng phủ tuy rộng lớn, nhưng với tu vi của lão già Nhiễm Kiếm Ly kia, ý hồn hắn chỉ cần tùy tiện lướt qua là có thể phát hiện ra người khác.
Lâu Cơ khẽ cười, mím đôi môi đỏ mọng:
"Ngươi yên tâm, phụ thân đã qua đó rồi, ông ấy đang nhìn hắn, ngươi đừng có mà chạy đến trước mặt hắn là được."
Hứa Ân Hạc đi tìm Nhiễm Kiếm Ly nào phải chỉ vì muốn ngăn cản lão ra tay, mà phần nhiều là bởi vì đêm nay Tướng phủ muốn thanh lý môn hộ.
Chuyện xấu trong nhà, dĩ nhiên không thể để lộ ra ngoài.
Nói xong, đôi mắt Lâu Cơ mang theo một tia ảm đạm đầy ẩn ý:
"Hơn nữa Trường Thiên, những kẻ phải bị xử lý hôm nay đều là lão nhân trong phủ cả, trong đó chắc chắn có người ngươi quen biết." Người đầu tiên Lâu Cơ đến thăm là một lão bà, một người được gọi là Long bà bà.
Hứa Nguyên không quen biết bà ta, nhưng đã có thể ở lại trong Tướng phủ vào đêm nay, có thể thấy cũng là một nhân vật quan trọng.
Tinh thần quắc thước, lưng thẳng tắp, cử chỉ toát ra vẻ quý phái, nhìn cốt cách đoán chừng thời trẻ cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Dù nhan sắc đã phai tàn, nhưng đôi mắt vẫn còn phảng phất nét phong tình năm xưa.
Long bà bà mở cửa sân, nhìn thấy Lâu Cơ ngoài cửa, khóe môi mỏng manh liền nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười rất dịu dàng, mang theo một tia kinh hỉ.
Thần sắc trên mặt Lâu Cơ cũng không khác là bao.
Xem ra hai người bọn họ là bằng hữu đã quen biết từ lâu.
Chẳng nói lời nào, Long bà bà định mời Lâu Cơ vào trong, nhưng động tác này bỗng khựng lại khi ánh mắt bà ta dừng trên người Hứa Nguyên.
Long bà bà nhận ra thân phận của nam tử trẻ tuổi bên cạnh Lâu Cơ.
Nhưng,
Trong tình báo mà bà nhận được, hắn đã bị ám sát bỏ mình rồi cơ mà.
Tuyết rơi nhẹ như lông ngỗng phủ trắng sân.
Long bà bà im lặng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt không rõ đang suy nghĩ điều gì, cúi đầu xuống liền xoay người bước vào trong sân.
Lâu Cơ liếc nhìn Hứa Nguyên, ra hiệu hắn hãy đợi ở đây.
Cửa sân đóng lại, mọi thứ bên trong đều bị ngăn cách.
Tuyết, vẫn đều đều rơi.
Cửa sân mở ra, Lâu Cơ bình tĩnh bước ra.
Hứa Nguyên nhìn nàng, nhưng không hỏi gì.
Hai người im lặng đi về phía sân tiếp theo.
Vừa rồi vì kiếm khí mà tuyết bay mù mịt, giờ đã phủ một lớp tuyết mới trên mặt đất, giãm lên nghe ken két.
Bỗng nhiên,
"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
"Hả?"
Hứa Nguyên nhìn nghiêng gương mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, trong mắt mang theo một tia suy tư:
"Bà ta là bằng hữu của tỷ?" Lâu Cơ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói:
"Trước kia ta từng gọi bà ta là tiểu thư."
Hứa Nguyên bỗng chốc im lặng.
Lâu Cơ khẽ cười, u oán nói:
"Tỷ tỷ nhớ trước đây từng nói với ngươi, ta cũng từng là tiện dân trong miệng những tông môn kia."
"Chuyện đó đã qua rất lâu rồi, lâu đến nỗi tỷ tỷ cũng sắp quên mất chuyện lúc đó..."
Như thể đang dạo chơi trong Tương Cầm Hiên, Hứa Nguyên đi theo Lâu Cơ, yên lặng nghe nàng kể lại chuyện xưa.
Giọng nói của Lâu Cơ vẫn mang theo vẻ trêu đùa như trước, nhưng hôm nay Hứa Nguyên lại nghe ra một ý vị khác trong nụ cười ấy.
Tối nay, nàng có chút u buồn.
Ánh kiếm kia vẫn còn đó, vắt ngang trên bầu trời.
Non bộ phủ đầy sương giá, ao xanh đóng băng, bước chân trên tuyết không một tiếng động.
Hai người đi rất chậm.
Đối với những câu chuyện của thế hệ trước, Hứa Nguyên đã từng thử tìm hiểu, nhưng những gì có được lại vô cùng hạn hẹp.
Phần lớn thông tin đã bị bóp méo.
Cũng giống như những gì được ghi lại trong sử sách chưa chắc đã là lịch sử chân thực, hoặc là vì muốn giữ gìn thanh danh, hoặc là vì muốn giữ bí mật, hoặc là vì một số lý do nào khác, những ghi chép về thế hệ trước mà Hứa Nguyên từng đọc được và những gì ghi trong nội tham của Tướng phủ có rất nhiều điểm mâu thuẫn.