Chương 1199: Hắc Hạng
Chương 1199: Hắc HạngChương 1199: Hắc Hạng
Lần đầu tiên gặp gỡ, sau một câu nói nửa đùa nửa thật ấy, mọi chuyện cứ thế kết thúc...
Nói đến đây, trên mặt Lâu Cơ bỗng lộ rõ vẻ phức tạp.
Nhìn biểu cảm của tỷ tỷ, Hứa Nguyên không khỏi tò mò:
"Sao vậy, động lòng rồi à?"
Lâu Cơ ngoái đầu liếc xéo tiểu tử này một cái:
"Có thì có, chỉ là tim ta đập quá nhanh, suýt chút nữa tắc thở bất tỉnh."
"Lo lắng?"
'Sợ hãi."
"A? Sao lại sợ? Lời ngươi kể, phụ thân ta cũng đâu làm gì ngươi."
"Ừm, đây có lẽ là trực giác trời sinh."
“Trực giác?"
"Nhìn từ xa thì không có cảm giác gì, nhưng ngay khi một mình gặp phụ thân ngươi, trong đầu ta chỉ còn lại một ý niệm, chính là phải tránh xa người này một chút, bởi vì trực giác mách bảo ta, kẻ đứng trước mặt không phải người, mà là một con quái vật."
Lâu Cơ nhỏ giọng nói, rồi bật cười, thản nhiên nói:
"Giờ xem ra, trực giác năm đó của ta quả nhiên không sai, kẻ đứng trước mặt ta ngày ấy, đúng là một con quái vật.'
Hứa Nguyên im lặng.
Hắn không hiểu được cái thứ huyền học gọi là trực giác này, nhưng thứ này hình như thật sự tồn tại.
Lạc lão đầu từng nói chuyện phiếm với hắn trên đường hồi kinh, rằng khi lão chuẩn bị phục kích nhân vật chính ở phủ Tĩnh Giang, Tần Mặc từng có ý nghĩ muốn tránh đi, chỉ là khi ấy hắn không tin vào trực giác của mình, nên mới bỏ mạng.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hứa Nguyên bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Cảm giác này thay vì nói là trực giác, chỉ bằng nói là khí vận tương tự như Phúc Nguyên, hoặc cũng có thể nói là thuộc tính.
Thuộc tính tâm bảo của Tảng Băng Lớn đã được kiểm chứng nhiều lần, còn thuộc tính của hắn và Lý Quân Khánh cũng rõ như ban ngày.
Có lẽ, ở thế giới tu hành này, thật sự tồn tại cái gọi là khí vận.
Chỉ là tu giả hiện giờ vẫn chưa phát hiện và lợi dụng mà thôi.
Dòng suy nghĩ đến đây liền đột ngột dừng lại, bởi vì không cần phải nghĩ sâu xa làm gì, suy nghĩ cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.
Cho dù Phúc Nguyên khí vận có thật sự tồn tại, thì việc tru sát nhân vật chính cũng đã chứng minh Phúc Nguyên không phải là tuyệt đối.
Người, cũng có thể thắng trời.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười khẽ:
"Lâu Cơ tỷ tỷ, tỷ nói phụ thân ta như vậy, chẳng lẽ không sợ ta đi mách lẻo sao?"
Lâu Cơ thản nhiên nhún vai:
"Hắn sẽ chẳng để tâm đến những chuyện này đâu."
"Cũng đúng."
Hứa Nguyên gật đầu đồng tình, rồi lại hỏi:
"Nhưng ta cảm thấy, phụ thân ta hẳn là sẽ không dễ dàng để tỷ rời đi như vậy."
Với tu vi của phụ thân, không thể nào không nhìn ra tư chất tu hành của Lâu Cơ.
Hơn nữa, một tiểu cô nương mới chín tuổi, vì tiếp cận hắn mà có thể bước từng bước, mưu tính suốt ba tháng trời, cuối cùng còn thành công, loại chuyện tự chui đầu vào rọ này, nếu là hắn, chắc chắn đã bắt đầu nuôi nấng từ lâu rồi.
Lời giải thích tiếp theo của Lâu Cơ khiến Hứa Nguyên thông suốt.
Hứa Ân Hạc quả thực có chú ý đến tiểu cô nương tên là Lâu Cơ này, nhưng cũng nhìn ra nàng sợ hãi mình, nên cứ thuận theo tự nhiên là được, không cân cưỡng cầu.
Thả nàng tự do bên ngoài, nếu có thể thành tài thì tốt, còn nếu nửa đường chết yếu, vậy chỉ có thể nói khả năng của nàng chỉ đến thế mà thôi.
Trong khoảng thời gian tự do ấy, Lâu Cơ rất tự nhiên bị ép buộc phải đến Hắc Hạng ( Hẻm đen) khét tiếng ở Đế An thành, thu nhận nữ tử Tâm Minh kia, cũng gặp được Long bà bà thu lưu mình ở đó.
Hắc Hạng là nơi ăn thịt người không nhả xương, theo đúng nghĩa đen.
Bên trong Đế An thành ca múa thái bình, đi vài bước là có thể thấy bộ khoái mặc trang phục Bạch Hổ, tay câm đao đi tuần tra, cười nói rôm rả. Nhưng Hắc Hạng thì khác, nơi này mỗi ngày đều có vô số người ra vào, cũng có vô số người mất tích một cách bí ẩn.
Mọi chuyện xảy ra ở đây đều được tâng lớp thống trị ngầm cho phép.
Đế An thành quá mức phồn hoa, sự phồn hoa này thu hút rất nhiêu người có chí, nhưng cũng thu hút cả đám "rác rưởi". Để "rác rưởi" không chạy lung tung, Đế An thành cần một nơi như Hắc Hạng để tập trung xử lý chúng.
Hỗn loạn và vô trật tự dường như là chuyện thường ngày ở Hắc Hạng, nơi này mỗi ngày đều có bang phái đánh nhau, có người chết trong lúc xung đột, ép lương làm kỹ, giết người giữa ban ngày ban mặt, những chuyện như vậy ở đây chỉ là chuyện thường. Mà Lâu Cơ năm ấy, khi mới chín tuổi đã đến vùng đất hỗn loạn này.
Hứa Nguyên hỏi nàng, đến nơi như vậy làm gì, sao không tiếp tục câu những kẻ lắm tiền ở Đế An thành.
Câu trả lời của Lâu Cơ khiến người ta dở khóc dở cười.
Nàng nói, khi đó nàng bị dọa sợ, cho rằng những nhân vật lớn trong Đế An thành đều giống Hứa Ân Hạc, nên muốn đến những nơi như Hắc Hạng tích lũy kinh nghiệm và thực lực, sau này mới có thể đối đầu với bọn họ.
Suy nghĩ rất có mục tiêu, nhưng cũng rất ngây thơ.
Nhưng cũng phù hợp với tâm trí của một tiểu cô nương chín tuổi.
Chỉ là hiển nhiên, hai phán đoán của Lâu Cơ sau khi vào kinh đều sai lâm.