Chương 1213: Bàn Chuyện Viện Quân
Chương 1213: Bàn Chuyện Viện QuânChương 1213: Bàn Chuyện Viện Quân
"Haizzz, Hứa tướng, quả nhiên là thủ đoạn cao minh."
Thở dài một hơi, Lý Quân Khánh cúi đầu nhìn rượu trong chén:
"Lấy tĩnh chế động, đem người trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay, đợi đến khi thế nhân phát hiện ra mục đích của hắn, thì đã quá muộn rồi."
Hứa Nguyên lắc đầu, thản nhiên nói:
"Chỉ là một chút thông tin sai lệch thôi, huống hồ Tướng phủ ta cũng đã trả giá không nhỏ rồi."
Nói đến đây, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn vòm trời đen kịt ngoài cửa sổ:
"Các ngươi, chẳng phải đã hoàn toàn loại bỏ cánh tay của Tướng phủ ta khỏi hệ thống phòng thủ của Đế An hay sao?"
Đây quả thực là một tín hiệu nguy hiểm.
Lịch sử đã chứng minh vô số lần rằng, nơi xảy ra chính biến thường là ở hoàng triêu đế đô.
Đế An là trung tâm của Đại Viêm, cũng là trung tâm của Tướng phủ. Phủ đệ của Tướng quốc nằm ngay trong Đế An thành, mà Hứa Ân Hạc cũng ở trong Tướng phủ.
Một khi hoàng tộc bất ngờ ra tay, không có người nằm trong hệ thống phòng thủ thành đồng nghĩa với việc Tướng phủ không thể phản ứng kịp thời, càng không thể lợi dụng người trong hệ thống phòng thủ để phản công.
Lý Quân Khánh lại chậm rãi lắc đầu:
"Nguyện ý trả giá lớn như vậy, chỉ có thể chứng minh những thứ các ngươi nhận được còn lớn hơn."
Đối với lời thăm dò của Lý Quân Khánh, Hứa Nguyên chỉ cười, hỏi ngược lại:
"Vậy ngươi vẫn muốn đến cửa đòi người?"
"Nếu có lựa chọn khác, ta sẽ nói không, nhưng ta không có."
Giọng Lý Quân Khánh có chút u oán, nhìn vẻ mặt ung dung của Hứa Nguyên, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Cùng là quan nhị đại đứng đầu triêu đình, Hứa Nguyên không chỉ có thể tham dự quyết sách tối cao không kiêng dè, còn nắm trong tay một đội quân tư nhân hùng mạnh, còn hắn chỉ có thể làm kẻ xung phong ra trận.
Hứa Nguyên cũng không bất ngờ, cười khẽ:
"Ai bảo ngươi không tranh không đoạt?"
Lý Quân Khánh hừ nhẹ:
"Đâu phải ai cũng như ngươi." Hứa Nguyên cười khẽ, hạ giọng:
"Vị trí Lý Chiếu Uyên còn thảm hơn ngươi nhiều, nhưng hiện tại thì sao? Với năng lực của ngươi, muốn làm thì đâu đến nỗi nào, chỉ tiếc ngươi không muốn mạo hiểm."
Lý Quân Khánh trợn mắt, muốn phản bác, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Bởi vì Hứa Nguyên nói đúng sự thật.
Im lặng một lát, Lý Quân Khánh bất đắc dĩ lắc đầu:
"Tính cách là trời sinh, không thay đổi được."
Hứa Nguyên nhấp một ngụm linh tửu, sau đó chép miệng.
Thể chất của hắn đã không thể hấp thu linh khí trong rượu, chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm.
Lúc này, Lý Quân Khánh chuyển chủ đề:
"Đúng rồi, hợp tác trước kia của chúng ta còn tính không?"
"Đảo đông doanh?"
Hứa Nguyên buông chén rượu, trong mắt lóe lên tia hứng thú:
"Tất nhiên là còn, nhưng sau chuyện đêm đó, ngươi hẳn là không cần ta ủng hộ nữa nhỉ?"
Lý Quân Khánh liếc mắt nhìn Hứa Nguyên, hừ nhẹ:
"Còn giả bộ? Đúng là trên lý thuyết là vậy, dù sao Đế An cũng suýt bị hủy, dù chỉ là vì giữ thể diện, triều đình cũng sẽ coi trọng Đảo đông doanh. Nhưng vấn đề là..."
“Nói trọng tâm.”
"Hoàng huynh của ta và phụ hoàng đã bàn bạc, phụ hoàng hứa sẽ tăng binh, nhưng người thống lĩnh lại là một tên cấm quân, còn ta bị giáng xuống làm giám quân."
Nói xong, Lý Quân Khánh nhìn Hứa Nguyên với vẻ mong đợi.
Ánh mắt Hứa Nguyên lóe lên, nhưng không lập tức lên tiếng.
Chuyện này khiến hắn có chút bất ngờ.
Việc hoàng đế phái thêm tướng lĩnh đi theo là điều đương nhiên, dù sao Lý Quân Khánh không rành việc quân, quân đội lại đông đảo, chỉ riêng việc ăn uống đi lại của binh lính cũng đủ khiến người ngoài nghề đau đầu, huống chỉ là hành quân đánh giặc. Nhưng giáng Lý Quân Khánh từ thống lĩnh xuống làm giám quân thì có chút vô lý.
Dù nói thế nào, nhánh quân viễn chinh này cũng nên do Lý Quân Khánh nắm giữ.
Suy nghĩ một lát, Hứa Nguyên bỗng nhiên nhìn Lý Quân Khánh, cười khẽ:
"Phụ hoàng ngươi quả nhiên nhìn thấu ngươi rồi."
Nguyên nhân rất đơn giản, Đảo đông doanh trời cao hoàng đế xa, một khi Lý Quân Khánh đã đứng vững gót chân ở đó, e rằng sẽ làm chuyện "tiên kháng mệnh, hậu tấu chương". Điểm ấy, là điều Lý Diệu Huyền không thể dễ dàng tha thứ.
Trước kia, đầu tư tượng trưng có thể coi như lễ vật phụ thân cho con, nhưng hiện tại quy mô lớn, đầu nhập tự nhiên phải có hồi báo tương xứng.
Lý Diệu Huyền vừa muốn dùng năng lực của Lý Quân Khánh để ổn định thế cục Đông Doanh, lại muốn nắm quyền khống chế đảo Đông Doanh trong tay mình.
Lý Quân Khánh "Chậc" một tiếng:
"Có thể đừng nói mát bổn vương nữa hay không? Nếu ngươi không gia tăng quân số, e là bổn vương ở bên kia không thể hoàn thành yêu cầu của ngươi."
Hứa Nguyên trâm mặc một chút, thấp giọng hỏi:
“Hoàng tộc các ngươi đại khái phái thêm bao nhiêu người?"
"Hoàng huynh nói, ít nhất phái cấm quân của hai doanh."
Hai doanh, biên chế một vạn người, mà cấm quân Đại Viêm vốn là cường quân có thể xếp vào hàng ngũ tinh nhuệ.
Hứa Nguyên suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Việc này ta biết rồi."
Lý Quân Khánh lập tức thăm dò hỏi:
"Ngươi có thể gia tăng cho ta bao nhiêu người?"