Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 904 - Chương 1217: Hứa Hâm Dao Nấu Ăn

Chương 1217: Hứa Hâm Dao Nấu Ăn Chương 1217: Hứa Hâm Dao Nấu ĂnChương 1217: Hứa Hâm Dao Nấu Ăn

Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong bếp, hai người đàn ông trung niên ngôi trong chính sảnh nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

Sau cùng, trong phòng bếp vẫn không xảy ra trận ẩu đả nào.

Sau một hồi cãi vã om sòm, Hứa Trường Ca bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành phải nhường vị trí cầm muỗng cho Hứa Nguyên và Hứa Hâm Dao, còn bản thân thì khoanh tay đứng tựa vào tường, híp mắt nhìn hai người kia làm việc.

Thật ra hắn cũng có chút lo lắng, nhưng lần này đối tượng khiến hắn lo lắng không phải là Hứa Nguyên.

Từ sau khi tiểu tử kia được tự do làm những gì mình thích, ngày nào cũng ra ngoài ăn chơi, trong đó ăn uống chiếm phần lớn thời gian, nên tay nghề nấu nướng cũng dần được nâng cao.

Cũng giống như Hứa Nguyên không muốn để Hứa Hâm Dao vào bếp, người Hứa Trường Ca thật sự lo lắng chính là vị Tứ muội này.

Nha đầu này trước đây từng cho nổ bếp một lần rồi.

Sau khi tiếp quản vị trí cầm muỗng, Hứa Nguyên nhìn lướt qua bếp lò.

Các loại hương liệu được đựng trong bình thủy tinh được sắp xếp gọn gàng trên bàn, chủng loại thậm chí còn phong phú hơn cả gia vị thời hiện đại ở kiếp trước.

Dân lấy thức ăn làm đầu, Đại Viêm là một quốc gia rộng lớn, ẩm thực cũng vô cùng phong phú và đa dạng.

Đã lâu không vào bếp, Hứa Nguyên không ngờ rằng gia vị ở đây lại đầy đủ đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, nơi này là Tướng phủ, cũng không có gì là lạ.

Dù không cần dùng, ngươi cũng nên giữ sẵn, biết đâu lúc nào đó phụ thân và các vị huynh đệ tỷ muội lại muốn nếm thử chút gì mới lạ.

Các loại nguyên liệu cùng gia vị trong bếp đều do hạ nhân mang từ trù phòng của tướng phủ đến.

Ánh mắt Hứa Nguyên lướt qua các loại hương liệu, cuối cùng dừng lại ở hai mâm thức ăn vừa mới ra lò, còn đang bốc khói nghỉ ngút.

Hai mâm đều là món thường ngày nhất, một mâm đậu hũ chiên, một mâm thịt xào, tuy đơn giản nhưng lại tỏa ra hương thơm vô cùng hấp dẫn.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm một lát, rôi khẽ lắc đầu, bật cười.

Lần này không phải cười nhạo, mà là nhớ lại chuyện xưa. Hứa Trường Ca năm đó học nấu nướng cũng chỉ vì muốn ba huynh đệ không phải chết đói.

Đang miên man suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên giọng nói dịu dàng của Hứa Hâm Dao: "Tam ca, muội muội trước đây có dịp du ngoạn qua quận Bình Hoài Liễu Thiện, được nếm thử một món ăn có tên là Tử Lan Hỏa Long Tiêu, ăn vào chua cay, khô ráo mà lại thanh mát, hơn nữa còn có thể dùng Tử Lan Đằng chế biến ra hương vị giống hệt như thịt."

Hứa Nguyên nhướng mày, quay sang nhìn tứ muội, chỉ thấy nàng đã xắn tay áo hồng y lên, để lộ hai cánh tay trắng nõn nà, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức:

"Từ khi được ăn món đó, muội muội vẫn luôn nghĩ đến huynh, tam ca, chắc chắn huynh sẽ thích.

Nói đến đây.

Như sực nhớ ra điều gì, Hứa Hâm Dao quay sang phía Hứa Trường Ca, cười ngọt ngào:

"Đại ca cũng vậy.'

Vị công tử áo xanh chỉ lạnh nhạt khẽ hừ một tiếng.

Khác với Hứa Trường Ca, Hứa Nguyên am hiểu ẩm thực, từng nghe qua món ăn này. Hắn hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi:

"Nhưng ta nhớ Tử Lan Đăng là loại linh thảo khó trông, hái xuống sau hai ngày sẽ héo úa, e là trong phủ không có sẵn."

Hứa Hâm Dao nghe vậy, cười khẽ đáp:

"Muội muội trên đường hồi phủ đã suy nghĩ kỹ rồi. Tử Lan Đằng tính hàn, thuộc Huyền Thủy khoa, dược tính tương đồng với Phượng Vĩ Đằng, có thể thay thế được. Chỉ có điều linh lực trong đó xung khắc với Hỏa Long Tiêu, nên cân thêm chút Long Diên Hương để trung hòa."

Hứa Nguyên nghe mà khóe mắt giật giật, ho khan một tiếng:

"Hâm Dao à...'

"Hả?"

Hứa Hâm Dao vẫn tràn đầy hào hứng, quay đầu lại, xua xua tay, cười nói:

"Tam ca không cần lo, tuy Long Diên Hương linh khí rất mạnh, nhưng sau khi dung hợp với các loại dược liệu khác thì sẽ không ảnh hưởng đến thân thể của huynh đâu."

"Ta không lo lắng chuyện đó."

"Hả?"

"Nấu ăn không cần phức tạp như vậy đâu."

Hứa Hâm Dao chớp chớp mắt, có chút râu rĩ cúi đầu. Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại ngẩng lên, dè dặt hỏi:

"Vậy còn canh Tê Phụng Cửu Chi ở Quảng Hoài Châu thì sao?"

"Cũng muốn thay đổi nguyên liệu?"

"Chỉ một chút thôi."

Hứa Nguyên quay sang nhìn Hứa Trường Ca.

Hứa Trường Ca khẽ gật đầu với hắn.

"BịchI"

Hứa Hâm Dao bị hai người huynh trưởng hợp sức ném ra khỏi phòng bếp.

Sau khi Hứa Hâm Dao ủ rũ rời đi, mọi việc trong bếp đều trở nên suôn sẻ.

Bữa cơm tất niên phải dùng xong trước giờ Tý, Hứa Nguyên bỗng nhiên được trải nghiệm cảm giác sai khiến vị đại ca cao ngạo của mình làm phụ bếp.

Nấu ăn vốn là việc đơn giản, chỉ cần lặp đi lặp lại vài lần là có thể ăn được, nào có chuyện bếp núc nổ tung như trong thoại bản hay tiểu thuyết. Ấy vậy mà tứ tiểu thư của tướng phủ lại luôn thích biến việc bếp núc thành luyện đan.

Người ta nấu ăn, ai lại đi quan tâm đến dược tính của nguyên liệu chứ?

Lần trước, gian bếp của tướng phủ bị nổ tung chính là kiệt tác của Hứa Hâm Dao. Chuyện này khi đó khiến cả phủ náo loạn, mọi người đều cho rằng có thích khách đột nhập. Kết quả là khi một đám cao thủ Nguyên Sơ cảnh vọt tới thì mới phát hiện ra là tiểu thư nhà mình gây họa.
Bình Luận (0)
Comment