Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 919 - Chương 1232: Ngươi Muốn Đánh Hắn, Ta Muốn Giúp Ngươi

Chương 1232: Ngươi muốn đánh hắn, ta muốn giúp ngươi Chương 1232: Ngươi muốn đánh hắn, ta muốn giúp ngươiChương 1232: Ngươi muốn đánh hắn, ta muốn giúp ngươi

Hai thầy trò Nhiễm gia trò chuyện thật vui vẻ, một già một trẻ cách một cánh cửa gỗ cứ thế mà diễn trò.

Nhiễm Kiếm Ly, lão già kia, chẳng màng đến hình tượng thánh nhân, ở ngoài cửa vừa dỗ dành vừa lừa gạt Nhiễm Thanh Mặc, thiếu điêu khóc lóc om sòm, ấy vậy mà tảng băng kia vẫn chẳng mảy may lay động.

Nghe hai thầy trò đối thoại, nụ cười nơi khóe môi Hứa Nguyên dân thu lại, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Hắn phát hiện ra một điều.

Một khi Nhiễm Thanh Mặc đã quyết, dù ngươi có nói lời phải trái ra sao, nàng vẫn có thể dùng một góc nhìn khác để phản bác.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, ngươi lừa nàng, nàng có thể dễ dàng nhìn thấu mục đích của ngươi.

Nếu chỉ là phản bác thì không sao, nhưng nhìn thấu tâm can thế này thì có chút nguy hiểm.

Hai thầy trò cách một cánh cửa mà giằng co hồi lâu, cuối cùng Nhiễm Kiếm Ly hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Nhưng Nhiễm Kiếm Ly mắng không phải là Nhiễm Thanh Mặc, đồ đệ của mình thì không nỡ mắng, nên hắn mắng Hứa Ân Hạc.

Mắng thẳng mặt, không chút kiêng dè.

Mắng xong còn không quên đá một cước vào đống tuyết ven đường, tuyết bay tung tóe cao hàng chục mét, thật khó mà tin nổi đây lại là khí độ của một vị quốc sư Đại Viêm.

Nhìn màn tuyết trắng xóa đang rơi xuống như thác đổ, Hứa Nguyên đang định rời đi thì chợt nhận ra hành động vừa rồi của Nhiễm Kiếm Ly không chỉ đơn thuần là để trút giận.

Hiện giờ hoàng đế vẫn còn đang ở tướng phủ, bên này náo loạn ầm ï như vậy, với tu vi của Lý Diệu Huyền, hắn không thể không biết. Trọng địa như nội viện, người ngoài không được phép bước vào, vậy mà đồ đệ của Nhiễm Kiếm Ly lại được tự do ra vào, Lý Diệu Huyền sẽ nghĩ thế nào?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Nguyên lóe lên tia khác thường, khóe môi bất giác nhếch lên.

Nhiễm Kiếm Ly đến đón Nhiễm Thanh Mặc là thật, nhưng làm cho Lý Diệu Huyền xem cũng là thật. Nghi ky như hạt giống một khi đã gieo xuống thì sẽ nhanh chóng nảy mầm.

Lão già này trông có vẻ thô kệch, nhưng tâm tư lại chẳng hề đơn giản.

Suy nghĩ một lát, Hứa Nguyên khẽ lắc đầu, không nghĩ nữa.

Lão cha đêm qua để Nhiễm Thanh Mặc vào nội viện, chắc chắn là có ý muốn cho hoàng tộc thấy điều gì đó. Dù sao thì gân đây, hành động của hoàng đế có phần quá giới hạn. Haizzz...

Mùng một Tết mà tướng phủ đã náo nhiệt đến thế này, hoàng đế đến, minh chủ Tông Minh cũng đến, có thể xem như là ba vị đứng đầu Đại Viêm đã tụ họp đông đủ.

Sau màn náo loạn của Nhiễm Kiếm Ly, Hứa Nguyên không về viện nghỉ ngơi nữa, nhìn Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi đi từ cửa vào, hắn nhẹ giọng hỏi:

"Sư phụ ngươi đã đi rồi, lát nữa ngươi định làm gì?"

Nhiễm Thanh Mặc đứng trước mặt Hứa Nguyên, suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Tu luyện. Ngươi thì sao?”

Đúng là...

Giống hệt những gì hắn nghĩ về tảng băng này.

Hứa Nguyên vừa xoay người đi vào trong nội viện, vừa đáp:

"Ta định cùng Hâm Dao đến Hắc Ngục một chuyến."

"Hắc Ngục... ?"

Đôi mắt trong veo của Nhiễm Thanh Mặc lộ vẻ kinh ngạc.

"Ừm, chính là nơi ngươi đang nghĩ đấy."

Hứa Nguyên chỉ tay xuống dưới chân, giải thích:

"Tổng bộ của Hắc Ngục nằm ngay dưới chân chúng ta, ngươi có muốn đi cùng không?”

Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc không trả lời, trong mắt nàng hiện lên vẻ do dự. Đi theo Hứa Nguyên một đoạn, nàng mới lên tiếng:

"Ta không đi đâu, ta về phòng tu luyện."

Hứa Nguyên quay đầu lại, mỉm cười nói:

"Ngươi muốn đi thì cứ đi, hiện tại ta vẫn còn sống chính là bí mật lớn nhất của tướng phủ, những thứ trong Hắc Ngục chẳng là gì cả. Đêm qua, phụ thân ta để ngươi vào đây, xem như là đã ngâm đồng ý rồi."

Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc có vẻ động lòng, nhưng sau khi chớp chớp đôi mắt đen láy, nàng vẫn kiên quyết:

"Ta... ta vẫn nên về phòng tu luyện."

"Vì sao?"

"Hiện tại ta không đánh lại đại ca ngươi.

"Hả?"

Hứa Nguyên khẽ nhếch miệng, dừng bước theo bản năng, đầu óc có chút mơ hồ. Nhiễm Thanh Mặc nhìn thẳng vào Hứa Nguyên, nghiêm túc nói:

"Hứa Nguyên, đại ca ngươi rất mạnh."

Mẹ nó, ngày nào ta cũng bị đánh cho một trận, chẳng lẽ ta lại không biết hắn mạnh sao?

Hứa Nguyên thâm oán trách trong lòng, sau đó cân nhắc một chút rồi mới thấp giọng hỏi:

"Sao ngươi lại muốn thắng hắn?"

"Bởi vì lúc hắn đánh ngươi, có vẻ như ngươi muốn đánh trả."

Hứa Nguyên ngẩn người, sau đó trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Nhìn biểu cảm nghiêm túc của tảng băng nhỏ, hắn cố ý hỏi:

"Vừa rồi Hứa Trường Ca đánh ta, sao ngươi không giúp ta?"

“Ta đánh không lại.'

Nhiễm Thanh Mặc bĩu môi, chỉ vào vị trí Hứa Nguyên vừa nằm, nhỏ giọng nói:

"Nếu ta ra tay giúp ngươi, ta cũng sẽ bị hắn đánh cho nằm bẹp ở đó, lúc đó ngươi sẽ bị đánh thảm hơn."

Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật.

Nói đi cũng phải nói lại, nể mặt hắn, Hứa Trường Ca sẽ không đánh Nhiễm Thanh Mặc, nhưng tên kia nhất định sẽ tính cả phần của Nhiễm Thanh Mặc lên đầu hắn.

Vừa rồi, nếu Nhiễm Thanh Mặc ra tay giúp đỡ, ngoài cái đập kia, chắc chắn hắn sẽ phải ăn thêm hai đá nữa.

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc tràn đầy kiên định:

"Hứa Nguyên... chờ ta đột phá Nguyên Sơ, ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Hứa Nguyên im lặng nhìn Nhiễm Thanh Mặc.

Đúng lúc này, một tiếng cười "khúc khích" vang lên bên cạnh.

Hứa Nguyên liếc Hâm Dao đang cố nhịn cười, đè nén xúc động muốn gõ đầu nàng, sau đó quay sang nói với Nhiễm Thanh Mặc:

"Muốn giúp ta, Nguyên Sơ có lẽ là chưa đủ."
Bình Luận (0)
Comment