Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 939 - Chương 1252: Đưa Ra Con Đường 2

Chương 1252: Đưa Ra Con Đường 2 Chương 1252: Đưa Ra Con Đường 2Chương 1252: Đưa Ra Con Đường 2

Trong Địa Cung tĩnh mịch, dân cư bị giới hạn bởi đồ ăn thiếu thốn, bị giới hạn bởi tuyệt cảnh của dị quỷ, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì quy mô bốn mươi vạn người.

Một khi không có hạn chế này, dựa theo tập tục của di dân Địa Cung, dân cư của dân tộc này sẽ nhanh chóng bành trướng trong khoảng thời gian ngắn, mà khả năng sinh tồn vạn năm ở dưới tuyệt địa, lại sẽ khiến cho bọn chúng bền chắc như thép, hung hãn không sợ chết.

Điều này khiến cho cao tầng Tướng phủ nhạy bén phát giác được nguy cơ.

Là một thế lực có thể so sánh với quốc gia, cao tầng Tướng phủ không chỉ cần nhìn vào hiện tại, còn cần nhìn thấy quang cảnh mấy chục năm sau.

Nếu cho dân tộc có tôn giáo cực đoan này cơ hội trưởng thành, đối với bọn họ, đối với tương lai Tướng phủ, thậm chí đối với toàn bộ Đại Viêm đều sẽ trở thành một mối đe dọa to lớn.

Cho nên.

Chia rẽ và đồng hóa dân tộc này mới là lựa chọn phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người.

Hứa Nguyên hy vọng Tiểu Bạch có thể nghĩ đến điểm này, bởi vì dân tộc di dân Địa Cung này đã đi tới bên bờ vực.

Lần này, lão cha hắn lấy uy vọng tuyệt đối tích lũy mấy chục năm qua mới áp chế được ý kiến của người phía dưới, giao quyền lựa chọn cho hắn.

Nếu Bạch Mộ Hi không nghĩ ra, hoặc nghĩ thông suốt nhưng lại giả bộ hồ đồ thăm dò điểm mấu chốt của hắn, như vậy con dân của nàng ta sẽ bị chia cắt từng bước một ở trong tương lai, mấy chục năm sau hoàn toàn trở thành lịch sử.

Mà rất nhanh, Bạch Mộ Hi cũng đáp lại Hứa Nguyên.

Giọng nói của nàng ta rất nhẹ:

"Hy vọng công tử có thể đối xử tử tế với tộc nhân của Mộ Hi."

Nghe vậy, lông mày Hứa Nguyên cũng không thả lỏng, ngược lại càng nhíu chặt hơn.

Câu trả lời này, xem như khuất phục, nhưng hắn không hài lòng.

Hừ nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên lạnh nhạt hỏi:

"Đối xử tử tế... Ngươi hy vọng ta đối xử tử tế như thế nào?" Đôi mắt Bạch Mộ Hi lấp lóe, chớp chớp, nhưng còn chưa lên tiếng, giọng nói của Hứa Nguyên lại lần nữa vang lên:

"Ta không rõ ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào, nhưng ta cần nhắc nhở ngươi, đây là một câu hỏi cuối cùng của ta, con dân của ngươi sẽ bị xử trí như thế nào, đều quyết định bởi câu trả lời này của ngươi."

Dứt lời, trên cầu thang rộng rãi, nguy nga này liền lâm vào trâm mặc.

Từng tia hoảng loạn bắt đầu lan tràn trong lòng Bạch Mộ Hi.

Khi nàng đến Đại Viêm, đi qua ngàn dặm đường, những gì nhìn thấy đều nói rằng con dân của nàng rất đặc thù, chỉ cần cho dân tộc của nàng thời gian, liền có thể chiếm cứ một vị trí ở thế giới mặt đất mới tinh này.

Nhưng bởi vậy, nàng còn có một chút sầu lo không thể nào xua tan được.

Tiến hành thăm dò, mà kết quả lại khiến cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng, vô lực.

Cao tâng Tướng phủ còn quả quyết hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta.

Trong sự im lặng, Bạch Mộ Hi chậm rãi khom người quỳ gối trên bậc thang lạnh như băng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của Hứa Nguyên, nhẹ giọng nói:

"Mộ Hi... Đời này nguyện chỉ làm tỳ nữ bên cạnh công tử."

Nghe nói như thế, sắc mặt Hứa Nguyên không có chút biến hóa nào:

"Đừng đánh trống lảng với ta, nói rõ ràng."

Bạch Mộ Hi hít sâu một hơi, môi dưới lớp sa mỏng màu tím hơi mím lại:

"Sau hôm nay, trên thế gian sẽ không còn Thất Thành T¡ Mệnh, chỉ có tỳ nữ Bạch Mộ Hi bên cạnh công tử."

"Nói cách khác, cả đời này ngươi sẽ không tiếp xúc với người của Địa Cung nữa, đúng không?"

"Phải."

Bạch Mộ Hi cúi đầu.

"Lựa chọn sáng suốt."

Hứa Nguyên đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của Bạch Mộ Hi, thanh âm sâu kín: "Câu trả lời này của ngươi, ta rất hài lòng, nhưng còn hai tên Thần Quan cao tâng khác trong Địa Cung của các ngươi thì sao?"

Bạch Mộ Hi không chút do dự:

"Công tử có thể tùy ý điều động bọn họ dưới danh nghĩa của Mộ Hi, hoặc là... trực tiếp đánh giết."

Hứa Nguyên nghe vậy nở nụ cười, chậm rãi cúi người kéo Bạch Mộ Hi từ dưới đất lên, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Bạch, ngươi là một người thông minh như vậy, hẳn là đã sớm nghĩ rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, tại sao còn muốn nháo đến mức độ này với ta chứ?"

Gió nhẹ thổi qua, lay động lớp sa mỏng, Bạch Mộ Hi nhìn đôi mắt hẹp dài của Hứa Nguyên ở khoảng cách gần, nói:

"Chỉ là... trong lòng còn chút cầu may mắn."

"Thật sự là cầu may mắn? Hôm nay chúng ta đều đã thẳng thắn như thế, cũng coi như cởi bỏ vướng mắc trong lòng nhau, có mục đích gì không ngại nói thẳng."

Hứa Nguyên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Bạch Mộ Hi, hắn không tin lời nói từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta.

Hắn lý giải lý do Bạch Mộ Hi tiến hành thăm dò, nhưng tiến hành loại thăm dò này rất dễ dàng xúc động đến điểm mấu chốt của hắn, thậm chí là điểm mấu chốt của Tướng phủ, nếu là không có đường lui, vậy thì quá ngu xuẩn.

Vào lúc này, Tiểu Bạch nói ra những lời này, chắc chắn là có mục đích khác.

Ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, Bạch Mộ Hi bỗng nhiên dời mắt, thân thể lui về phía sau một bước, mím môi, nhỏ giọng nói:

"Công tử, dựa theo tập tục Địa Cung, mỗi đời Ti Mệnh đều có quy tắc thay trời, tuy Mộ Hi đã đoạn tuyệt quan hệ với Địa Cung, nhưng vẫn hy vọng công tử có thể để Mộ Hi hoàn thành trách nhiệm này, xem như là nghi thức đoạn tuyệt hoàn toàn với Địa Cung..."

"Nói tiếng người." "Xin công tử... ban cho Mộ Hi một đứa con..."

Hứa Nguyên.

Im lặng một lúc, Bạch Mộ Hi mặc tố y rộng thùng thình bỗng nhiên khom người hành lễ.

Thân thể mềm mại, yểu điệu hơi nghiêng về phía trước, bộ ngực đầy đặn như muốn thoát ra khỏi lớp y phục.

Dáng người uốn lượn vừa vặn khiến cho lớp sa mỏng màu tím nhạt phác họa ra đường cong eo mông đầy mê người...

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment