Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 941 - Chương 1254: Chấp Thuận

Chương 1254: Chấp Thuận Chương 1254: Chấp ThuậnChương 1254: Chấp Thuận

Dân tộc tôn giáo cuồng nhiệt này sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén của Tướng phủ, một thanh kiếm nhận vĩnh viễn không phản phệ.

Mà đối với di dân địa cung mà nói, có vị Thần Tử này ra đời, huyết mạch dòng chính Tướng phủ cũng sẽ cho bọn họ một sự bảo đảm an toàn nhất định, không đến mức sau khi mọi chuyện kết thúc thì mọi người bị diệt trừ.

Chỉ cần con nối dõi ra đời, đây sẽ là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi.

Trong lòng nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhẹ giọng phun ra bốn chữ:

"Được, ta đồng ý."

Đôi mắt Bạch Mộ Hi sáng lên, nhưng còn chưa kịp nói, thanh âm Hứa Nguyên lại lần nữa truyền đến:

"Nhưng không phải bây giờ."

Bạch Mộ Hi chớp chớp mắt, Hứa Nguyên cười khẽ nói:

"Với sự thông minh của ngươi, hẳn là biết nguyên nhân. Tuy trưởng tử thứ xuất không có quyền kế thừa chính thống, nhưng dựa theo chế độ kế thừa của Đại viêm, vẫn sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái."

Dứt lời, Hứa Nguyên đưa tay xoa xoa mi tâm.

Mặc dù bây giờ rất khó phá vỡ phòng ngự, nhưng hắn đã cảm nhận được một tia đau đầu.

Nếu tất cả thuận lợi, mấy chục năm sau thế lực ngoại thích ở Tướng phủ sẽ trở nên cực kỳ khủng bố.

Lúc phụ thân còn tại thế thì không cần lo lắng, nếu đợi đến lúc phụ thân trăm tuổi, với khí lượng hiện tại của hắn, trăm phần trăm là áp chế không nổi những ngoại thích này. Nếu như những đứa con này ham muốn quyền lực, sợ là đến lúc đó sẽ tạo phản...

Đương nhiên, mọi việc đều không tuyệt đối.

Con người sẽ thay đổi.

Hơn hai năm, bản thân hắn đã thay đổi rất nhiều. Mà ở mấy chục năm sau, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngờ tới.

Chuyện sau này, để sau này tính, hiện tại lo chuyện trước mắt là được. Suy nghĩ miên man rồi lại thu hồi, Hứa Nguyên nhẹ giọng hỏi:

"Điều kiện này, ngươi có thể tiếp nhận?"

Bạch Mộ Hi gật đầu, đôi mắt như nước biếc:

"Công tử đã nói, Mộ Hi tự nhiên tuân theo, nhưng mà..."

Nói xong, nàng dời tâm mắt, một tay ôm ngực, tay kia nắm lấy cánh tay, dừng một chút, đôi môi đỏ mọng dưới lớp tử sa mới chậm rãi mở ra:

"... Trước đó, Mộ Hi có thể luyện tập trước một chút không?"

Hứa Nguyên im lặng.

Chỉ trong khoảnh khắc, muôn vàn suy tư như tia chớp lóe lên trong đầu hắn. Công chúa đang chinh chiến sa trường phương Bắc, Thánh nữ bặt vô âm tín, Tảng Băng lớn bị Nhiễm Kiếm Ly đưa đi. Nếu lão bà Lâu Cơ kia không phá hỏng chuyện tốt của hắn thì đêm nay tướng phủ hẳn là an toàn.

Hứa Nguyên lắc đầu, thấp giọng nói:

"Việc này để sau hãng bàn, trước tiên ngươi hãy cùng ta đi an trí cho tộc nhân của ngươi đã.

Nghe vậy, Bạch Mộ Hi nhìn theo bóng lưng hắn đang sải bước, đôi mắt đẹp thoáng hiện lên nét u buồn, nhưng ngay sau đó, một đạo ý niệm truyền âm vang lên trong lòng nàng:

"Tối nay... nhớ đừng ra ngoài."

Giọng nói ấy dừng lại một chút rồi lại bổ sung:

"Thời tiết mùa xuân lạnh lẽo, vừa hay đến Thiên An thương hội, tiện thể mua thêm cho ngươi vài bộ y phục. Ừm, bộ Tư Mệnh sa y trước đây của ngươi cũng không tệ, mua thêm một bộ tương tự, phối thêm đôi tất lụa nữa là được."...

Thường ngày, Hoa Hồng thường ở trong tiệm câm đồ Trường An xử lý công việc, nhưng dạo gần đây, lão luôn ở lại Thiên An tổng hội.

Trong đại yến, các bậc lão thành trong tướng phủ cùng các mưu sĩ đã định ra phương châm phát triển cho ba năm tới, Hoa Hồng với tư cách là hội trưởng của Thiên An thương hội, những ngày này lão phải tiếp kiến các bậc nhân sĩ từ khắp nơi đến để bàn bạc về việc điều phối sản nghiệp, từ đó cụ thể hóa những phương châm đã được định ra. Chính vì vậy, sau khi dẫn Bạch Mộ Hi đến tâng mười chín, Hứa Nguyên không trực tiếp tìm Hoa Hồng mà đến phòng khách bên cạnh.

Thông qua trận pháp cảm ứng của Thiên An tổng hội, Hứa Nguyên biết Hoa Hồng đang tiếp kiến vài vị đại chưởng quỹ cấp châu phủ, chắc là đang bàn bạc công việc, tốt nhất là không nên quấy rầy.

Hồn thược mở đường, một đường thông suốt.

Tuy lão già Hoa Hồng này keo kiệt, nhưng vật liệu dùng trong Thiên An tổng hội đều là những thứ xa hoa, quý giá.

Gian phòng khách rộng hơn mười trượng, bên trong bày biện đình đài, nhã các, giường êm, bàn trà, tất cả đều làm từ kim mộc tơ vàng thượng hạng, vân gỗ và màu sắc đều thuộc hàng cực phẩm.

Vừa vào phòng, Hứa Nguyên tùy ý nằm xuống một chiếc giường êm, Bạch Mộ Hi theo sau, nàng không ngồi mà quỳ xuống bên cạnh, tay ngọc khẽ nâng, động tác nhẹ nhàng cởi giày cho hắn.

Cảm nhận được động chạm nơi chân, Hứa Nguyên có chút bất ngờ nhìn Bạch Mộ Hi với tư thế quỳ vô cùng mê người.

Ở Đại viêm, hầu hết các gia đình giàu có đều có người hầu hạ mặc quần áo, vấn tóc, rửa mặt mỗi sáng sớm.

Đừng hỏi vì sao không tự mình làm, bởi đó chính là "nghi thức", phải biết rằng ngay cả một số gia đình nông dân, khi nam nhân trở về nhà cũng đều được nữ nhân trong nhà hầu hạ rửa mặt.

Tuy nhiên, nội viện tướng phủ không cho phép người ngoài ra vào, vì vậy cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Hứa Nguyên vẫn luôn không quen với việc được người khác hầu hạ.

Hắn định mở miệng từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ, Hứa Nguyên nhắm mắt, ngầm đồng ý.

Thế nhưng, chỉ mười mấy hơi thở sau, Hứa Nguyên đã mở mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày vẫn còn nguyên trên chân, trong lòng không khỏi dâng lên một tia buồn cười.

Lọ mọ cả buổi mà vẫn chưa cởi được giày, quả thực...
Bình Luận (0)
Comment