Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 944 - Chương 1257: Cẩn Ngôn

Chương 1257: Cẩn Ngôn Chương 1257: Cẩn NgônChương 1257: Cẩn Ngôn

Một tòa thành trì cần dùng đến không dưới nghìn loại trận pháp lớn nhỏ.

Bởi vậy loại công trình lớn lao như thế này thường được phân chia cho rất nhiều, thậm chí là hàng chục thương hội thuộc các ngành nghề khác nhau cùng gánh vác.

Nhưng với hệ thống của Thiên An thương hội thì hoàn toàn không cần bận tâm những điều này.

Hứa Nguyên vừa dút lời, Hoa Hồng không chút suy nghĩ, đáp lời súc tích:

"Tiếp nhận cũng được, nhưng không đủ ngân lượng."

Đại Viêm khi xây thành mới thường chia làm bốn bước.

Triều đình lập dự án cấp ngân lượng - Thương hội đấu thầu tiếp nhận - Triều đình trưng dụng lao dịch - Thương hội bắt đầu thi công.

Hình thức nhận ngân lượng trước, thi công sau là một sự bảo đảm đối với thương hội, việc trưng dụng lao dịch cũng giúp thương hội tiết kiệm được một khoản lớn chỉ phí nhân lực.

Nhìn sơ qua có vẻ như thương hội được lợi rất nhiều, nhưng vấn đề là ngân lượng triều đình cấp còn lâu mới đủ, thông thường chỉ chiếm một phần ba đến một phần tư tổng số vốn, thậm chí có những châu phủ nghèo nàn chỉ cấp một phần năm.

Thế nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều thương hội tranh nhau giành lấy.

Bởi vì để bù đắp tổn thất cho thương hội, triều đình sẽ ban cho họ một số đặc quyền trong khu vực thành mới, có thể là quyền khai thác mỏ linh điền, hoặc là miễn giảm thuế má trong vòng mấy chục thậm chí là cả trăm năm.

Nói một cách dễ hiểu, chính là biến khoản tiền công trình phải trả một lần thành một số đặc quyền chính trị ở địa phương.

Trong Đại Viêm, ngoại trừ những thương hội lớn có bối cảnh là tông môn hoặc triều đình, những thương hội vừa và nhỏ còn lại lên xuống thất thường, tốc độ đào thải cực nhanh.

Phần lớn bọn họ giống như lục bình trôi nổi, gần như không có khả năng chống đỡ rủi ro.

Chỉ cần một trận thiên tai, một phen biến cố cũng đủ khiến tâm huyết tích cóp trong nhiều năm trời của họ tan thành mây khói.

Kể cả khi thuận buồm xuôi gió, dựa vào việc buôn bán, sản xuất để mở rộng quy mô, một khi vượt qua ranh giới nhất định, những thương hội không có bối cảnh chính trị này sẽ bị người ta hái quả.

Chính sách này của triều đình đã tạo cơ hội cho những thương hội mới nổi trở thành thế gia, giúp họ có được một chỗ dựa chính trị vững chắc.

Đây là chính sách chiêu an của triều đình dành cho những thương hội mới nổi.

Thế nhưng Thiên An thương hội căn bản không cần thứ này.

Nếu Hoa Hồng đã tiếp nhận loại công trình này, chứng tỏ hắn ta đã nhắm đến một số nguồn tài nguyên chiến lược trong khu vực quy hoạch.

Vậy huyện Huệ Châu có gì?

Chẳng có gì cả, chỉ có thể phát triển một số ngành nghề của người thường.

Tuy rằng ngành nghề của người thường cũng có thể kiếm ra tiền, nhưng phải có quy mô lớn. Vỏn vẹn mấy chục vạn người thường, Thiên An thương hội căn bản không để vào mắt.

Còn về vị trí chiến lược của huyện Huệ Châu?

Hoa Hồng có thể ngồi vững trên vị trí hội trưởng Thiên An thương hội suốt mấy chục năm qua, dựa vào không phải là "Tòng long chỉ công" khi xưa đi theo tiểu thư, mà là năng lực thực sự.

Mạng lưới quan đạo chăng chịt trong Đại Viêm từ lâu đã được hắn ghi nhớ trong lòng, chỉ cần nói tên một con đường, Hoa Hồng có thể lập tức nói ra ven đường có những châu phủ nào, trọng trấn nào, sản vật vận chuyển là gì, thậm chí là những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường, cần phải dùng ngân lượng để lo lót những quan viên nào.

Trong lòng nghĩ vậy, Hoa Hồng nhìn thiếu niên trước mặt lộ vẻ trầm tư, chậm rãi nói:

"Nếu huyện Huệ Châu thực sự quan trọng như vậy, thì cấp bậc hành chính trước đây của nó sao chỉ là huyện? Đúng là như lời Trường Thiên nói, huyện Huệ Châu nằm ở giao giới hai châu, là cửa ngõ vào kinh kỳ, nhưng vấn đề là cửa ngõ vào kinh kỳ không chỉ có mỗi một con đường này. Mà con đường Kinh Bắc ở bên cạnh, tỷ lệ vận chuyển hàng hóa giữa kinh kỳ và Bắc Cảnh chỉ chiếm khoảng một phần mười mà thôi."

Trâm mặc một lát, Hứa Nguyên khẽ thở dài, bỗng nhiên lên tiếng:

"Hoa lão, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng sau khi di chuyển người của Tiểu Bạch đến đó, huyện Huệ Châu vẫn chỉ là một huyện thành bình thường sao? Hơn nữa, con đường Kinh Bắc tiếp tục đi về phía bắc là đến nơi nào, chẳng lẽ ngươi không biết?" "Thông đến Tần Long ải và Kinh Bắc phủ."

Hoa Hồng không chút do dự, đáp lời xong liền hỏi ngược lại:

"Vậy ý của Trường Thiên là muốn tạo phản sao?"

Dứt lời, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Hứa Nguyên, mang theo vài phần dò xét.

Đối mặt với câu hỏi này, Hứa Nguyên không lập tức trả lời.

Hắn bỗng nhớ đến lời phụ thân dặn dò.

Phải cẩn ngôn thận trọng.

Sau này nhất cử nhất động của ngươi đều sẽ bị người khác nhìn thấu.

Suy nghĩ một chút, Hứa Nguyên nghiêm túc đáp:

"Ít nhất chúng ta phải có sự chuẩn bị, hoàng đế không còn sống được bao lâu nữa, trước khi băng hà, chắc chắn hắn ta sẽ có hành động, đến lúc đó không còn Man tộc và tông môn Bắc Cảnh kiềm chế, ba mươi vạn Bắc Phong quân mà nam hạ... thế cục rất có thể sẽ phát triển theo chiều hướng mà chúng ta không mong muốn."

"Như vậy sao?"
Bình Luận (0)
Comment