Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 951 - Chương 1264: Vào Cửa Hàng Mua Quần Áo

Chương 1264: Vào Cửa hàng mua quần áo Chương 1264: Vào Cửa hàng mua quần áoChương 1264: Vào Cửa hàng mua quần áo

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên bất giác thở dài khe khẽ:

"Đúng là những chuyện vớ vẩn."

"Hửm?"

Bạch Mộ Hi bên cạnh nghe vậy, vô thức lên tiếng:

"Vừa rồi công tử nói gì vậy?"

Hứa Nguyên ngoái đầu liếc Bạch Mộ Hi một cái. Nàng vẫn mang mạng che mặt màu tím, làn da trắng như băng tuyết ẩn hiện dưới ánh mặt trời ấm áp giữa trưa, đẹp đến chói mắt. Hắn lắc đầu:

"Không có gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ."

Nói rồi, Hứa Nguyên đưa tay chỉ về một cửa hàng vắng vẻ cách đó không xa:

"Ta nhớ hình như chất liệu của tiệm may tên Hồng Thường kia không tệ."

Bạch Mộ Hi khẽ chớp mắt, dường như đã hiểu y phục mua để làm gì, nhưng nàng không hề tỏ ra e ngại, ngược lại còn rất tự nhiên hào phóng:

"Công tử có vẻ khá quen thuộc nơi này?"

"Trước kia ta thường xuyên đến đây."

Hứa Nguyên không phủ nhận, vừa cười vừa chỉ vào mấy tòa lầu cổ trang trí trang nhã cách đó không xa: "Bảng hiệu của mấy cửa hàng này đều là do ta bán cho họ."

"Bảng hiệu?"

Bạch Mộ Hi nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn.

Nàng nhìn thấy những chữ cái to trên bảng hiệu bay bổng, rồng bay phượng múa, mang một loại khí thế khó tả.

"Chữ viết này thật có khí thế. Là do công tử viết sao?"

Bạch Mộ Hi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Hứa Nguyên lắc đầu, cười nhẹ:

"Chữ của ta không đáng giá như vậy đâu, là chữ của phụ thân ta."

Bạch Mộ Hi mỉm cười, giọng nói trong trẻo: "Xem ra hẳn là đã đổi được không ít ngân lượng."

"Đó là điều đương nhiên."

Trên mặt Hứa Nguyên hiện lên vẻ đắc ý:

"Chữ viết của phụ thân ta là vật báu vô giá, hiện tại những bức chữ thật đang lưu truyền trên thị trường Đại Viêm đều là do ta bán ra."

Bạch Mộ Hi nghe vậy khẽ che môi, cười nói:

"Công tử lúc trước vậy mà lại làm ra loại chuyện hoang đường này, thật thú vị."

Hứa Nguyên lắc đầu, ung dung nói:

"Lúc trước quả thật có chút thú vị, tiếc là hiện tại ta cũng chẳng để tâm đến chút bạc này."

Lúc trước, hắn lui tới chốn phong nguyệt, mua sắm trang sức, vạn lượng bạc cũng đủ tiêu xài rất lâu. Nhưng loại chỉ tiêu cá nhân này khi so với việc quân quốc thì chẳng đáng là gì.

Cùng Bạch Mộ Hi vừa đi vừa nói cười, hai người rất nhanh đã đến trước cửa tiệm may tên Hồng Thường. Vừa định bước vào, hai nữ tiếp khách xinh đẹp đã nhanh nhẹn tiến lên nghênh đón, khom người hành lễ, cung kính nói:

"Hai vị khách quý, không biết muốn mua lễ phục hay Định Văn Y?"

Nghe được từ xa lạ, Bạch Mộ Hi nghiêng đầu nhìn Hứa Nguyên theo bản năng.

Hứa Nguyên đáp lại một câu "Vào xem rồi nói sau", rồi quay sang giải thích với Bạch Mộ Hi:

"Lễ phục là y phục thường mặc, còn Định Văn Y là y phục dành riêng cho tu giả, cần phải đặt may riêng."

Dứt lời, hắn bước vào lầu. Một mùi hương thanh nhã thoang thoảng xộc vào mũi.

Bố cục tâng một của tiệm có chút giống với những cửa hàng quần áo ở kiếp trước của Hứa Nguyên. Các loại y phục kiểu dáng nữ tử được phân loại và treo ở những khu vực riêng biệt.

Nào là váy áo, hoa phục, cung trang, sườn xám, thậm chí còn có cả trang phục hở rốn của nữ tử Tây Vực.

Có loại hở hang, táo bạo, cũng có loại kín đáo, e ấp.

Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được vô số kiểu dáng.

Hồng Thường là một tiệm may lâu đời, chuyên bán các loại y phục nữ tử. Trước kia Hứa Nguyên đã từng đến đây vài lần nên hắn khá quen thuộc với quy củ nơi này.

Hồng Thường có tổng cộng ba tầng, tầng một và tầng hai là hàng may sẵn, còn tầng ba là do chưởng quầy tự tay thiết kế.

Không dừng lại ở tầng một, Hứa Nguyên dẫn Bạch Mộ Hi lên thẳng tầng hai. Vừa bước vào, Bạch Mộ Hi đã khẽ mở to đôi mắt xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài mua sắm, cũng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng sự phồn hoa của y phục Đại Viêm.

So với tầng một, y phục ở tầng hai tuy ít hơn rất nhiều, nhưng lại toát lên vẻ xa hoa, quý phái.

Không gian rộng lớn, yên tĩnh, cổ kính. Toàn bộ tầng hai chỉ có hai mươi bảy bộ y phục. Mỗi bộ được đặt trong tủ trưng bày làm bằng lưu ly huyền văn, trông giống như những tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Y phục ở tầng hai của Hồng Thường đều là độc nhất vô nhị.

Tuy rằng đây chỉ là một loại hình thức tiếp thị, nhưng không thể phủ nhận y phục do chưởng quầy thiết kế rất đẹp mắt, chất liệu vải cũng thuộc loại thượng hạng.

Nhìn Bạch Mộ Hi như lần đầu được bước vào chốn phồn hoa, Hứa Nguyên không khỏi bật cười. Hắn đưa tay nhéo nhẹ vào eo nàng, nhắc nhở:

"Ngươi tự mình chọn đi, thấy bộ nào đẹp thì bảo bọn họ gói lại. Nếu không có bộ nào vừa ý thì chúng ta đến tiệm khác."

Bạch Mộ Hi khẽ giật mình, ngập ngừng hỏi:

"Công tử... Không phải ngươi tự mình chọn sao?"

Chuyến này mua y phục tuy là mua cho nàng, nhưng là để nàng mặc cho công tử xem.

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười:

"Loại chuyện này, ta cảm thấy vẫn nên để nữ nhân tự mình chuẩn bị thì sẽ bất ngờ và thú vị hơn."

"Hả?"

Nghe vậy, Bạch Mộ Hi cố ý lộ ra vẻ nghỉ hoặc, sau đó mới chậm rãi bước về phía những tủ trưng bày y phục.

Vừa đi, nàng vừa âm thầm tính toán.

Trước tiên cứ chọn tạm một bộ kín đáo trước mặt công tử, sau khi trở về phủ sẽ lén chuồn ra ngoài mua thêm một bộ mà công tử có thể thích... Nhìn Bạch Mộ Hi đi chọn y phục, Hứa Nguyên tiện tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment