Chương 1274: Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 1274: Chuẩn Bị Rời ĐiChương 1274: Chuẩn Bị Rời Đi
Tư duy đã hình thành hình thái thì rất dễ đi theo lối mòn, may thay lời nhắc nhở của Tiểu Bạch đã kịp thời phá vỡ lối mòn ấy.
Chuyện lúc trước bị từ hôn, bởi vì quán tính từ ký ức kiếp trước, Hứa Nguyên theo bản năng cảm thấy phản kháng hôn ước là chuyện thường tình.
Vì chán ghét kẻ hoàn khố, cho dù chết đi cũng không muốn gả đi, chẳng lẽ điều này lại không bình thường sao?
Dưới con mắt của một người hiện đại như hắn, chuyện này đương nhiên bình thường, huống chỉ lúc trước hắn còn suýt chút nữa cưỡng bức người ta.
Vấn đề là, lấy cái chết để ép từ hôn, chuyện này ở Đại Viêm có bình thường không?
Không bình thường, rất không bình thường.
Hôn nhân tự do giống như tướng phủ chỉ là ngoại lệ, thông gia liên hôn giữa các thế gia đại tộc mới là chuyện thường tình.
Ngay cả Lý Thanh Diễm với tính cách ấy còn coi chuyện này là đương nhiên, huống chỉ là Mộ Tri Uẩn yếu đuối, nhút nhát.
Lời nhắc nhở của Bạch Mộ Hi đã phá vỡ lối mòn tư duy của Hứa Nguyên, liên hệ hai chuyện này lại với nhau, rất nhiều chuyện vốn không chắc chắn, hoài nghi, bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Vì muốn khen thưởng Tiểu Bạch, Hứa Nguyên bèn dẫn nàng đi dạo khắp các cửa hàng trăm năm tuổi ở ngõ Hoài Cửu để mua thêm một ít trang sức.
Ví dụ như mạng che mặt có thể che chắn ý hồn dò xét, hay trâm cài tóc có thể cố định búi tóc khi di chuyển với tốc độ cao.
Tất cả đều là vật phẩm dành cho tu giả, nên giá cả đương nhiên không hề rẻ.
Tổng cộng tiêu tốn hơn vạn lượng bạc, khiến Bạch Mộ Hi đi bên cạnh phải nhỏ giọng oán trách.
Nàng trách Hứa Nguyên tiêu xài hoang phí.
Hứa Nguyên thấy vậy bèn trêu chọc nàng đã có tinh thần làm thê thiếp, còn chưa động phòng đã coi bạc của hắn là của mình rồi.
Nghe vậy, Bạch Mộ Hi im bặt. Nàng cảm thấy công tử đang trách móc mình, bản thân quả thực có chút vượt quá giới hạn.
Hứa Nguyên nhận ra sự bất an của nàng, biết nàng hiểu lầm ý mình, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Tiểu Bạch muốn quản lý tiền bạc, hắn không hề bài xích.
Bởi vì sau này hắn thật sự cần một người tâm phúc như vậy.
Chức vị hội trưởng Thiên An hội của tướng phủ, nếu so với chức quan trong triều, thì tương đương với một người thâu tóm ba chức vụ quan trọng là Hộ bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư. Người đảm nhiệm chức vụ này cần phải có đầy đủ cả tri thức chuyên môn lẫn thủ đoạn, năng lực.
Tuy rằng Hoa lão gia tử vẫn còn khỏe mạnh, nhưng tuổi tác đã hơn trăm, tương lai chắc chắn phải lui xuống. Hiện tại, ngoài Lý Quân Khánh ra, người thích hợp nhất với vị trí này chính là Bạch Mộ Hi.
Lý Quân Khánh xuất thân hoàng tộc, không thể nào đến chỗ hắn làm việc, cho dù đối phương đồng ý, hắn cũng không dám dùng.
Vì vậy, hiện tại chỉ có thể là Tiểu Bạch.
Địa Thành tuy nhỏ, nhưng đều đủ các loại cơ cấu bên trong. Bạch Mộ Hi thân là T¡ Mệnh, quản lý mọi việc ở đó, từ sản xuất, vận chuyển, xây dựng... nàng đều biết một chút, có thể thử bồi dưỡng theo hướng này.
Nhưng nếu đã vậy... nhất định phải cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nàng và di dân Địa Cung!
Gác chuyện này sang một bên, Hứa Nguyên dẫn Bạch Mộ Hi đi vào một cửa hàng tối tăm có tên là Nhã Khí Hiên.
Lúc đi ra, trong tay Bạch Mộ Hi đã có thêm hai túi lụa đựng hộp ngọc được niêm phong cẩn thận. Sắc mặt nàng tuy vẫn điềm tĩnh, nhưng đôi mắt đẹp lại ẩn chứa vài phần kinh ngạc, nghỉ hoặc.
Công tử mua cho nàng những thứ kỳ quái ở cửa hàng này.
Chiếc trâm cài tóc hình tai thú trông rất đáng yêu, nhưng cây phất trần cán ngắn giống như đuôi thú kia là thứ gì?
Truyền linh khí vào, cả hai đều có thể nhẹ nhàng đung đưa, trông như thật.
Nhìn bóng lưng thong dong đi phía trước, Bạch Mộ Hi đành nuốt xuống nghi hoặc trong lòng, bước nhanh theo sau.
Trên đường trở về Mã Bằng phường, hai người Hứa Nguyên thu hút không ít ánh mắt.
Không phải vì tướng mạo, cũng không phải vì dáng người của Tiểu Bạch, mà là vì sự giàu có.
Vì những món đồ này đều là mua cho Tiểu Bạch, Hứa Nguyên không cất chúng vào trong Tu Di giới. Hơn mười túi lụa mang hoa văn của các cửa hàng nổi tiếng chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự giàu có của hai người.
Tuy nhiên, cũng chỉ có vậy, bởi vì trên con đường này, người giàu có không chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Bằng chứng là, vừa đến cửa Mã Bằng phường, một chiếc xe ngựa được trang trí công phu, do một con độc lân mã màu đen kéo, từ từ tiến ra.
Hứa Nguyên nhận ra đây là Cửu Quy xa.
Loại xe ngựa này, ngoại trừ năng lực phòng ngự kém hơn một chút, thì những thứ khác đều cùng đẳng cấp với Hắc Long xa mà trước kia hắn thường ngồi.
Chẳng lẽ là huynh muội Mộ gia lúc nấy?
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ xe ngựa.
Cửa sổ không đóng, chỉ được che bởi một lớp rèm mỏng, có thể nhìn thấy lờ mờ bóng người bên trong.
Lớp rèm mỏng theo gió lay động, truyền ra tiếng rên rỉ khe khẽ.