Chương 1277: Câu Cá
Chương 1277: Câu CáChương 1277: Câu Cá
"Ừm, phân tích không tệ."
Trong mắt Hứa Nguyên ánh lên tia suy tư, nhẹ nhàng gõ lên khung cửa sổ:
"Nhưng mà chuyện này cũng chưa chắc."
"Hả?"
Ánh mắt Bạch Mộ Hi hiện lên một tia kinh ngạc:
"Công tử cho rằng người này sẽ phản kháng sao?"
Hứa Nguyên trâm mặc một lát, bỗng nhiên nói:
"Tân gia Giang Nam có chút thù oán với ta, hắn ta có thể ra khỏi ngục hay không, hoàn toàn là một ẩn số."
Hứa Mộng Khê là một thanh đao tốt.
Tuy rằng lưỡi đao này phần lớn thời gian đều hướng về phía phủ Tướng quốc, nhưng nữ nhân này cương trực công chính, nên có những lúc cũng có thể lợi dụng được.
Hứa Mộng Khê đến chặn người chưa chắc đã là Tướng phủ sắp đặt, nhưng việc này một khi đã xảy ra, Tướng quốc phủ chắc chắn sẽ không ngại ngần nhúng tay vào.
Bạch Mộ Hi nhíu mày, nhận ra có điều không ổn, nàng khẽ hỏi:
"Nhưng nếu động thủ, cường giả của Thành Phòng Ti sẽ đến, cuối cùng chẳng phải Tần Vệ Thư vẫn phải vào Chiếu ngục chờ thẩm vấn sao?"
Hứa Nguyên cười lạnh:
"Ngươi nói không sai, cho nên hắn ta muốn câu giờ, tông môn ở trong triều cũng không phải không có người, chỉ cần chờ một vị quan lớn nào đó đến đây, là có thể áp chế Hứa Mộng Khê."
Trong lúc Hứa Nguyên và Bạch Mộ Hi đang trò chuyện, thì tình hình trên đường đã có biến chuyển.
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng bên trong Cửu Quy xa vẫn mang theo vài phần mị hoặc, dường như hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của Hứa Mộng Khê:
"Hứa đô thống... Chưa có công văn bắt giữ mà đã muốn bắt công tử nhà ta, có phải hơi quá phận rồi không?” Đôi mắt đẹp của Hứa Mộng Khê híp lại, lóe lên hàn quang nguy hiểm.
Cảm nhận được Nguyên khí dao động mãnh liệt bên ngoài, Bạch Mộ Hi vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
"Công tử, nữ nhân kia muốn động thủ rồi!"
"Sai rồi."
Hứa Nguyên không chút do dự phủ nhận:
"Hứa Mộng Khê coi trọng quy tắc hơn là kết quả."
"Tần Vệ Thư xuất thân từ tông môn thế gia, muốn bắt hắn cần phải có công văn của Tiên Thừa Các, mà Tiên Thừa Các toàn là người của tông môn, làm sao có thể phê chuẩn công văn cho nàng ta được? Cho nên nàng ta chắc chắn sẽ không tự mình ra tay."
Bạch Mộ Hi không ngờ trên đời lại có người cứng nhắc như vậy, nàng có chút chần chừ:
"Nếu không thể bắt người, vậy nàng ta chặn ở đây làm gì?"
Dùng linh thị cảm nhận Nguyên khí dao động bên ngoài, Hứa Nguyên nhớ lại những chuyện mình từng trải qua, thấp giọng cười nói:
"Đương nhiên là câu cá, chỉ cần Tần Vệ Thư có động tác tấn công nàng ta, là có thể trực tiếp bị bắt giam theo luật."
"Nhưng làm sao Tần Vệ Thư có thể ra tay tấn công quan viên triều đình ngay trên phố?"
Bạch Mộ Hi nhíu mày hỏi.
"Dùng Nguyên khí khóa hắn ta lại."
Hứa Nguyên thản nhiên nói:
"Dùng Nguyên khí khóa người có phạm pháp sao? Hoàn toàn không."
Lời vừa dứt, Nguyên khí của Bạch Mộ Hi lập tức tuôn ra, một màn sáng ngũ sắc lặng lẽ bao phủ lấy xe ngựa, bao bọc toàn bộ cỗ xe bên trong.
Bởi vì đúng như Hứa Nguyên dự đoán, khi Nguyên khí của Hứa Mộng Khê xuyên qua Cửu Quy xa khóa chặt lấy Tần Vệ Thư, lão mã phu phía trước sắc mặt trầm xuống, rút loan đao sau lưng ra. Một đao chém lên, đao cương lập tức đánh tan Nguyên khí đang khóa chặt công tử nhà mình.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Nguyên nhếch miệng cười.
Xem ra đạo hạnh của Tần Vệ Thư này vẫn còn non kém lắm.
Loại bẫy rập đơn giản thế này mà cũng nhảy vào.
Ở Đại Viêm, việc dùng Nguyên khí khóa người tuy chưa được đưa vào luật pháp, nhưng cũng giống như dí súng vào miệng người khác, hơn nữa còn là loại đã lên đạn.
Là hộ vệ, nhìn thấy công tử nhà mình bị người ta dí súng vào cổ họng, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Chắc chắn là không thể.
Đừng nói là lão mã phu kia, cho dù là những vị khách khanh của Tướng quốc phủ như Chu Sâm hay Ảnh Nhi, cũng sẽ có phản ứng y như vậy.
Hộ vệ mà để chủ nhân xảy ra chuyện, thông thường đều phải chết theo.
Đây chính là cái bẫy.
Hứa Mộng Khê dùng Nguyên khí khóa ngươi lại, ngươi có thể khóa lại nàng ta, nhưng nếu ra tay đánh tan Nguyên khí này, vậy chính là hành hung quan viên.
Nếu đổi lại là Hứa Nguyên ở vị trí của Tân Vệ Thư, có lẽ hắn sẽ dặn dò lão mã phu kia một câu, đưa cổ ra cho Hứa Mộng Khê chém, như vậy người không thể xuống đài được chính là nữ nhân này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây đều là kinh nghiệm của hắn.
Chuyện như Tần Vệ Thư, loại công tử bột này thường sẽ chẳng để tâm, xem ra pháp luật ở thế giới nào cũng có kẻ coi thường mà giãm phải hố sâu.
Trong lòng thâm nghĩ, ánh mắt Hứa Nguyên nhìn về phía Hứa Mộng Khê mang theo một tia thổn thức.
Luật pháp Đại Viêm mà bản thân nàng tuân thủ bị quyền lực tối cao chà đạp nhiều lần như vậy, thì ngay cả kẻ cứng đầu như nàng cũng phải học được cách uyển chuyển.
Trình tự chính nghĩa mà nàng tuân theo khi đối đãi với đại đa số mọi người đều có thể thông suốt, nhưng luôn có kẻ có thể chặn đứng con đường mà nàng kiên trì.
Nhưng nếu con đường này không thông, vậy thì nàng sẽ chọn đi đường vòng, tìm một lối khác mà đi. Tuy rằng câu cá có phần hèn hạ, nhưng lại rất hữu dụng. Trên đường phố, trận chiến một chạm tức phát. "Thật to gan! Dưới chân thiên tử lại dám tập kích mệnh quan triều đình!" Tiếng nói chưa tới, người đã đến trước.