Chương 1284: E Là Không Còn Cơ Hội Đâu
Chương 1284: E Là Không Còn Cơ Hội ĐâuChương 1284: E Là Không Còn Cơ Hội Đâu
Lời vừa dứt, lam hỏa trên tay hắn bỗng chốc bùng cháy dữ dội. Thanh kiếm cách đó mười trượng đang kề sát mặt Hứa Nguyên bất ngờ chuyển động, chém ngang một nhát. Nếu Hứa Nguyên không kịp né tránh, đầu hắn chắc chắn sẽ bị chẻ làm đồi.
Tân Vệ Thư thầm nghĩ, nếu muốn tránh được chiêu này, chắc chắn Hứa Nguyên sẽ phải cúi người xuống.
Hàng chục quả cầu lửa màu lam lần lượt xuất hiện, bao vây xung quanh Hứa Nguyên. Bên trong mỗi quả cầu lửa đều ẩn chứa hàn quang sắc bén.
Tân Vệ Thư muốn phong tỏa mọi đường lui của Hứa Nguyên, nhưng hành động tiếp theo của Hứa Nguyên lại khiến Tân Vệ Thư không khỏi ngạc nhiên.
Hứa Nguyên không hề cúi người né tránh như hắn dự đoán, mà chỉ liếc nhìn những quả cầu lửa xung quanh, sau đó bình tĩnh bước thẳng về phía hắn.
Không né, không tránh, dường như muốn dùng thuật pháp để chống đỡ.
Chán sống rồi sao?
Trong lòng Tần Vệ Thư dâng lên một tia tiếc nuối. Ngay cả những vị Đại Tông Sư trong tộc cũng không dám trực tiếp chống đỡ Bí Kiếm Không Lan của hắn, vậy mà tên tiểu tử trước mặt này, chỉ là một Dung Thân còn chưa đủ lông đủ cánh, đã dám xem thường hắn như vậy.
Giữa màn sương đen tĩnh mịch, lam quang từ kiếm khí hắt lên khuôn mặt Hứa Nguyên, tạo nên một khung cảnh kỳ dị.
"Cộc."
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Bí Kiếm Không Lan đầu tiên đánh trúng huyệt Thái Dương của Hứa Nguyên.
"Cộc.'
Bước chân thứ hai. Mười mấy thanh kiếm ẩn chứa trong cầu lửa đồng thời đánh trúng cơ thể Hứa Nguyên, từ đùi, cánh tay, ngực, cho đến đỉnh đầu.
Vậy mà, hắn ta lại hoàn toàn chặn được.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào người Hứa Nguyên, sự hưng phấn trong mắt Tần Vệ Thư càng lúc càng dâng cao. Tên công tử bột không biết tên tuổi xuất thân này, thực lực quả thật rất mạnh, thậm chí còn vượt xa những người cùng cấp. Trong tích tắc lưỡi kiếm tiếp xúc với người Hứa Nguyên, một lớp màng mỏng đột nhiên xuất hiện, bao bọc toàn thân hắn. Kiếm khí chạm vào lớp màng mỏng lập tức bị phân giải, tiêu tan. Cho dù Tần Vệ Thư có gia tăng nguyên khí cũng vô dụng.
"Cộc."
Bước chân thứ ba. Quả cầu lửa đầu tiên lặng lẽ tắt ngúm.
"Cộc."
Bước chân thứ tư. Kiếm khí tan biến, lam hỏa biến mất, màn sương đen trở lại vẻ tĩnh mịch ban đầu. Chỉ còn tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều.
Giọng nói lạnh lùng của Hứa Nguyên vang lên từ trong bóng tối:
"Ngươi đánh xong rồi? Vậy đến lượt ta."
Giọng điệu lãnh đạm của Hứa Nguyên khiến Tần Vệ Thư cảm thấy khó chịu. Hắn vừa định mở miệng, một luồng kiếm khí sắc bén đã ập tới từ phía sau.
Chẳng phải hắn ta là Hồn tu sao?
Tại sao tốc độ thân thể lại nhanh đến vậy?
Trong lòng Tần Vệ Thư dâng lên một tia nghi hoặc, nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn. Tân Vệ Thư xoay người, đưa tay chộp lấy thanh kiếm đang lao tới. Bàn tay hắn được bao bọc bởi một lớp lam hỏa, dễ dàng nắm chặt lấy lưỡi kiếm.
Nhìn thấy hành động của Tần Vệ Thư, trong mắt Hứa Nguyên hiện lên một tia chế giễu. Tên nhị thiếu gia Tần gia này nên cảm thấy may mắn vì hắn chưa sử dụng Liễu Mộc Quỷ Nhận. Nếu hắn sử dụng thần khí kia, chỉ với một chiêu này, Tân Vệ Thư e rằng đã trọng thương, thậm chí là mất mạng.
Nhưng trên đời không có chữ "nếu như”.
Nếu Liễu Mộc Quỷ Nhận được sử dụng, khí tức âm quỷ cấp Thánh sẽ lan tỏa khắp Đế An thành, chắc chắn sẽ kinh động đến các vị Thánh Nhân, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
"Choang!"
Bàn tay và lưỡi kiếm va chạm. Không có bất kỳ sự giằng co nào, thanh linh nhận mà Hứa Nguyên lấy từ kho của Tướng phủ lập tức bị Tần Vệ Thư bẻ gãy.
Thanh linh nhận này tuy không phải là thần binh lợi khí, nhưng cũng là linh khí giáp cấp hạ đẳng, tương đương với trang bị màu lam trong Thương Nguyên, vậy mà lại bị bẻ gãy một cách dễ dàng như vậy.
Án mắt Hứa Nguyên nhìn về phía lam hỏa bỗng trở nên ngưng trọng hơn vài phần.
Luồng lam hỏa này, rất nguy hiểm.
Trong chớp mắt, những mảnh vỡ của thanh linh nhận bị Hứa Nguyên dùng ý hồn điều khiển, lao về phía Tần Vệ Thư như sao băng.
Tân Vệ Thư muốn dùng bí pháp khống vật để đoạt lấy quyền khống chế những mảnh vỡ từ tay Hứa Nguyên, nhưng Hứa Nguyên căn bản không cho hắn cơ hội. Hắn phân tâm nhị dụng, vừa dùng ý hồn điều khiển mảnh vỡ linh nhận, vừa ngưng tụ hắc vụ thành hàng chục luồng hồn nhận vô hình, đánh về phía ý hồn của Tần Vệ Thư.
Không muốn bị ý hồn hao tổn mà lâm vào mê muội, Tần Vệ Thư chỉ còn cách lui bước. Nhưng hắn vừa lui, sau khi mảnh vỡ rơi xuống, quyên chủ động của cả trận chiến đấu sẽ hoàn toàn nằm trong tay Hứa Nguyên.
Tần Vệ Thư, tiếp theo chỉ có thể đơn phương chịu đòn.
Có chút đáng tiếc là Hứa Mộng Khê đã từng thấy Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết và Đạp Hư Trảm của Hứa Nguyên, nếu dùng lại e là bị phát hiện thân phận. Nếu không, hắn thật muốn cho Tân Vệ Thư nếm thử cảm giác bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Tuy không thể toàn lực ứng phó, nhưng đánh đâu thắng đó nhiều rồi, đối phó với kẻ cùng đẳng cấp quả thực nhẹ nhõm và thích ý.
Trong lòng thầm nghĩ, liếc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tần Vệ Thư, Hứa Nguyên bất giác nhướng mày:
"Thoạt nhìn ngươi còn dư lực, nhưng nếu không dùng đến, e là không còn cơ hội đâu."
"Ha ha, ngươi cũng thế"
Đối mặt với mấy chục đạo Hồn Nhận vô hình, Tần Vệ Thư không lùi.
Trong nháy mắt,
Hai cỗ hồn lực va chạm trên không trung, Hứa Nguyên bất giác cau mày.
Hồn thể Tiên Thiên và Diễn Thiên Thần Hồn gia trì khiến ý hồn của hắn, bất luận cường độ hay trữ lượng, đều vượt xa người cùng giai. Nhưng cú va chạm này vẫn khiến tâm thần hắn có chút bất ổn.