Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 980 - Chương 1293: Vừa Tà Vừa Chính 2

Chương 1293: Vừa Tà Vừa Chính 2 Chương 1293: Vừa Tà Vừa Chính 2Chương 1293: Vừa Tà Vừa Chính 2

Nghe được câu hỏi này, đôi mắt đẹp của Hứa Mộng Khê thoáng khựng lại, thốt lên đầy khó hiểu:

"Hắn ta đang trọng thương sắp chết, làm sao có thể đánh lén ta được?"

Hứa Nguyên khế cười, chậm rãi nói:

"Ta hi vọng ngươi đừng mạo hiểm, Nguyên Sơ mà sơ sẩy một chút là sẽ bị đạo uẩn của hắn làm cho trọng thương đấy."

Sở dĩ Hứa Nguyên không phải miểu sát là bởi vì Tân Vệ Thư không thể lĩnh ngộ được "ý", nên không thể tạo ra hiệu ứng giảm hồi phục.

Hứa Mộng Khê mím môi đỏ, nàng không hề nghỉ ngờ lời Hứa Nguyên nói, lặng lẽ cất Phản Cương Đan đi:

"Vậy theo ý công tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Rất đơn giản, ngươi hãy cho hắn ăn Mông Tâm Tán này cùng lúc với Phản Cương Đan."

Hứa Nguyên cười tủm tỉm đáp:

"Như vậy, tâm thần hắn sẽ chìm vào ảo cảnh, tự nhiên không thể nào đánh lén được nữa."

Nói đùa, Phản Cương Đan vừa vào bụng, Tần Vệ Thư chắc chắn sẽ tỉnh lại. Hắn nào muốn để tên tiểu tử này có cơ hội nói chuyện với Hứa Mộng Khê chứ.

Dứt lời, Hứa Nguyên mặc kệ Hứa Mộng Khê có đồng ý hay không, trực tiếp lấy từ trong Tu Di giới ra một chiếc bình ngọc đựng bột phấn màu lam ném cho nàng.

Hứa Mộng Khê vô thức đưa tay tiếp lấy, liếc mắt nhìn bình ngọc, ngập ngừng hỏi:

"Mông Tâm Tán này hình như là loại thuốc mê cực mạnh. Sao công tử lại có nó?"

Trong những vụ án nàng từng thụ lý, rất nhiều tên công tử bột đều dùng thứ này để hủy hoại trong sạch của các tiểu thư khuê các và nữ hiệp.

Hứa Nguyên nhìn Hứa Mộng Khê bằng ánh mắt trong veo, chân thành nói:

"Ra ngoài thì nên mang theo nhiều thứ một chút, phòng hờ bất trắc, thứ này hẳn là không phạm pháp chứ?”

"... Không phạm pháp." Hứa Mộng Khê khẽ lẩm bẩm một câu rồi cúi đầu xuống, bím tóc đuôi ngựa dài sau lưng khẽ đung đưa như đang bày tỏ sự khó hiểu.

Vị công tử mặc cẩm bào trước mắt này tuy có phong thái quân tử nhưng cách hành xử lại có phần nham hiểm.

Gặp chuyện bất bình thì bằng lòng ra tay tương trợ, nhưng hành động cụ thể lại giống như tiểu nhân.

Thật là một kẻ quái lạ...

Dưới sự cứu chữa chuyên nghiệp của Hứa Mộng Khê, mạng của Tần Vệ Thư xem như đã giữ được.

Nhưng Hứa Mộng Khê vừa xử lý xong vết thương thì lại nghe thấy tiếng nam tử bên cạnh vang lên:

"A, đúng rồi, ngươi mang theo Tỏa Nguyên Liệt chứ?"

Nghe vậy, Hứa Mộng Khê không nhịn được mà khế đảo mắt.

Vị công tử thế gia này rõ ràng thực lực rất mạnh, nhưng hành xử lại quá mức cẩn thận.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Hứa Mộng Khê vẫn đưa tay vào trong vạt áo, lấy ra một sợi xích sắt giấu trong lớp áo lót, trói ngược hai tay Tần Vệ Thư ra sau lưng.

Làm xong mọi việc, Hứa Mộng Khê đứng dậy, hỏi theo bản năng:

"Công tử, người xem bây giờ đã được chưa?”

Hứa Nguyên khẽ do dự, đưa mắt quan sát màn hồn vụ đang nhẹ nhàng lay động xung quanh, thấp giọng nói:

"Tần Vệ Thư còn một tên hộ vệ đang canh giữ bên ngoài."

Hứa Mộng Khê nhớ đến ám khí suýt nữa xuyên thủng lồng ngực mình, nhíu mày hỏi:

"Là ả nữ nhân phóng đãng kia sao?"

Hứa Nguyên gật đầu:

"Phải. Mặc dù khả năng cảm giác của ả ta không thể xuyên qua màn hồn vụ che chắn này của ta, nhưng ả ta dù sao cũng là Đại Tông Sư, chúng ta tốt nhất nên tạo ra chút động tĩnh, giả vờ như vẫn đang giao đấu." Hứa Mộng Khê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Nguyên, khóe môi bất giác khẽ nhếch lên:

"Công tử làm việc cẩn thận như vậy... nhưng mà bây giờ không cần nữa."

Hứa Nguyên nhướng mày hỏi:

"Sao vậy?"

Hứa Mộng Khê không trả lời ngay mà đưa tay vào trong vạt áo, nhưng lại không lấy thứ gì ra. Nàng im lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng nói:

"Đồng liêu của Mật Trinh Ti và Thành Phòng Ti đã tới rồi."

Hứa Nguyên nhíu mày.

Bây giờ hồn vụ bao phủ, nữ nhân này làm cách nào để nhận được tin tức từ bên ngoài?

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên không chút do dự mà dùng linh thị quét vào bên trong lớp áo của nàng.

Sau đó...

Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.

Bởi vì Hứa Mộng Khê đã thiết lập một lớp phòng ngự bằng ý hồn. Tuy nhiên, lớp phòng ngự này đối với linh thị của hắn thì chẳng khác nào hư vô.

Xuyên qua lớp phòng ngự, một viên tinh thể màu tím đang khế rung động.

Hứa Nguyên hơi do dự rồi dùng linh thị dò xét vào trong viên tinh thể.

Thứ mà hắn nhìn thấy khiến đồng tử co rút.

Tuy hình dạng khác nhau, nhưng trận văn bên trong viên tinh thể này lại giống hệt với pháp khí truyền tin tầm gần trên người Tảng băng lớn!

Điều này có nghĩa là gì?

Nhiễm Thanh Mặc là đồ đệ của Minh Chủ Tông Minh, còn Hứa Mộng Khê là người của Hoàng Đảng, tại sao bọn họ lại có pháp khí với trận văn giống nhau?

Trùng hợp?

Không thể nào.

Tứ muội đã từng nói, pháp khí là vật cực kỳ tinh vi, chỉ cần sai một ly là đi một dặm. Hai người cùng lúc nghiên cứu ra loại trận văn giống hệt nhau, xác suất còn thấp hơn cả việc bị sét đánh trúng giữa trời quang mây tạnh, hơn nữa còn bị đánh trúng liên tục mấy lần.
Bình Luận (0)
Comment