Chương 1302: Đừng Để Ý
Chương 1302: Đừng Để ÝChương 1302: Đừng Để Ý
Khoảng hơn một canh giờ sau, sau hai lần đổi xe ngựa, ba người rốt cuộc cũng về đến tướng phủ.
Vì đêm đại yến, Tướng phủ bị kiếm khí phá hỏng, rất nhiều nơi trong phủ đang được tu sửa, nhưng trạch viện quá lớn, con đường ba người Hứa Nguyên đi vẫn yên tĩnh lạ thường.
Tuyết đọng hai bên đường đã được người hầu quét dọn sạch sẽ, Hứa Nguyên và Lâu Cơ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, còn Tiểu Bạch thì lặng lẽ đi sau hai người, cách khoảng một mét.
Đến khi cả ba đi tới ngã rẽ, Lâu Cơ bỗng ngừng nói, liếc mắt nhìn về phía đình viện giữa hồ, như chợt nhớ ra điều gì, nàng mỉm cười đầy hứng thú:
"A, phải rồi, đồ nhi của Nhiễm Kiếm Ly hôm nay có đến phủ."
Nhiễm Thanh Mặc đến rồi?
Nghe vậy, Hứa Nguyên không những không vui mà còn giật mình kinh hãi.
Chẳng phải kế hoạch tối nay của hắn sẽ đổ bể sao? Nhưng mà với tính cách của khối băng di động kia, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà ngủ chung giường với hắn. Đến tối, hắn chỉ cần len lén chuồn đến Tương Cầm Hiên tìm Bạch Mộ Hi là được.
Điều khiến hắn lo lắng là Nhiễm Thanh Mặc vào lúc này lại vội vã đến tìm hắn như vậy, chẳng phải là gián tiếp nói cho Nhiễm Kiếm Ly biết, vị công tử bí ẩn ra tay với Tần Vệ Thư chính là hắn sao?
Cố nàng ngốc này!
Đang đau đầu, giọng nói êm ái của Lâu Cơ đã vang lên:
"Ngươi có muốn gặp nàng ấy không? Lúc biết chuyện xảy ra, nàng ấy rất lo lắng cho ngươi đấy.
Hứa Nguyên trợn mắt, nói:
"Không cần đâu, tỷ tỷ bây giờ còn tâm trí nào mà nói chuyện này nữa?"
Ánh mắt Lâu Cơ lóe sáng, lập tức hiểu ý, cười khẽ xua tay:
"Yên tâm, Nhiễm Thanh Mặc đến từ rất sớm rồi, lúc đó ngươi còn chưa chuồn ra khỏi phủ, chuyện bên ngoài cũng chưa xảy ra."
Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bèn nhỏ giọng phàn nàn cách dùng từ của Lâu Cơ: "Ta quang minh chính đại đi ra khỏi phủ, sao lại gọi là chuồn chứ? Mau gọi Nhiễm Thanh Mặc đến đây đi."
Lâu Cơ khúc khích cười, đánh ra một đạo quang mang về phía đình viện giữa hồ.
Ba người đứng tại chỗ ước chừng mười hơi thở, một bóng hình xinh đẹp từ đằng xa bay vụt tới.
Cùng với tiếng gió rít, một nữ tử áo đen đáp xuống trước mặt Hứa Nguyên.
Vừa đáp xuống, giọng nói lạnh lùng quen thuộc đã vang lên bên tai hắn:
"Hứa Nguyên, huynh không sao chứ?”
Vừa nói, đôi mắt đen láy của Nhiễm Thanh Mặc vừa cẩn thận đánh giá Hứa Nguyên từ trên xuống dưới.
Hứa Nguyên khẽ thở ra, đưa tay chỉ vào ngực mình, mỉm cười:
"Không sao, chỉ là bị nội thương một chút thôi."
"Nội thương?"
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy, vội vàng tiến lên một bước, đưa tay đặt lên ngực hắn.
Vừa định vận nguyên khí để xem xét thương thế, nàng đã bị hắn nắm lấy tay.
sạn
Nhiễm Thanh Mặc ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc.
Hứa Nguyên nắm tay nàng, chỉ vào vết thương do kiếm cứa trên mặt mình:
"Ta nói đùa thôi, đây mới là vết thương duy nhất của ta."
"ôP"
Nhiễm Thanh Mặc cũng không tức giận, gật đầu:
"Ngươi không bị thương là tốt rồi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên cong mắt cười nói:
"Sao vậy, vội vàng đến đây như thế?"
Lời còn chưa dứt, Hứa Nguyên bỗng nhiên ý thức được bên cạnh có hai người đang đứng, ngoái đầu nhìn lại.
Thần sắc trêu chọc như có điều suy nghĩ của Lâu Cơ đã gần như tràn ra đôi mắt. Tiểu Bạch thì rũ mi mắt không nói một lời.
Buông tay Nhiễm Thanh Mặc ra, Hứa Nguyên chỉ chỉ con đường đi tới nội viện, ý bảo vừa đi vừa nói:
"Sao hôm nay sư phụ của ngươi lại nỡ để ngươi ra ngoài?"
Ba người sóng bước, Nhiễm Thanh Mặc bên trái, Lâu Cơ bên phải.
"Là sư phụ bảo ta tới."
Nhiễm Thanh Mặc vừa nhẹ nhàng trả lời, vừa ngoái đầu nhìn Bạch Mộ Hi đang đứng sau lưng ba người, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Dường như không hiểu vì sao mọi người đi cùng nhau, Bạch Mộ Hi lại chủ động đi theo phía sau.
Hứa Nguyên nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc nhìn về phía sau, nhìn thấy thần sắc của nàng trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Giả bộ đáng thương, cạnh tranh sai vị trí đúng không?
Cũng không để ý đến Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên quay đầu thuận theo lời Nhiễm Thanh Mặc hỏi:
"Chủ động?"
Nhiễm Thanh Mặc cũng thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói:
"Ừm, hôm qua sư phụ kiểm tra tu vi của ta, nói cơ hội khó có được, để ta đi tới đây, dùng tài nguyên của tướng phủ các ngươi đột phá Nguyên Sơ."
"Hứa Nguyên cứng đờ mặt.
"Phốc" Lâu Cơ ở một bên trực tiếp cười ra tiếng.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn Lâu Cơ, sau đó tới gần Hứa Nguyên một chút, nhỏ giọng nói:
"Hứa Nguyên... Những tài nguyên này ta có thể trả."
Lâu Cơ nghe được thì cười lớn hơn, tiếng cười như hoa rung rinh cành liễu.
Nhiễm Thanh Mặc mím môi, ánh mắt có chút sa sút, đang muốn nói, Hứa Nguyên liền đưa tay cắt ngang nàng, truyền âm nói:
"Đừng để ý tới lão nhân này, nàng lại lên cơn điên rồi."
Lời còn chưa dứt, Lâu Cơ đã trực tiếp đạp một cú vào bắp chân Hứa Nguyên, đau đến mức hắn thiếu chút nữa quỳ xuống.
Ổn định thân hình, quay đầu trừng mắt, Lâu Cơ khoanh tay trước ngực cười tủm tỉm nhìn hắn.
Truyền âm nói xấu tỷ tỷ, ngươi có ý kiến?
Tu vi của ngươi cao, ngươi có lý.
Yên lặng thu hồi tầm mắt, Hứa Nguyên bỗng có chút hiểu được cảm thụ của Tiểu Bạch, không truyền âm nữa:
"Không sao, ngươi cứ dùng tài nguyên, đây là giao dịch giữa phụ thân ta và sư phụ ngươi đã ước định."
nÀn
Nhiễm Thanh Mặc đáp, nhưng xem thần sắc rõ ràng vẫn còn có chút nghỉ ngờ.
Hứa Nguyên không nhịn được đưa tay nhéo nhéo cằm trắng nõn của nàng, hai má bị ngón tay đè xuống, phối hợp ánh mắt nghi hoặc của nàng có chút đáng yêu, hắn cười ha ha, cũng liền buông tay.