Vũ La cũng trở nên quật cường, nếu không luyện chế thành công một món pháp bảo công kích cỡ lớn, ta quyết không xuất quan!
Tài liệu đang nhanh chóng tiêu hao, rất nhanh số tài liệu hao tổn đã đủ để chế tạo hai món pháp bảo công kích cỡ lớn.
Minh tưởng, xuất thủ, thất bại... Dường như đã trở thành nhịp điệu căn bản trong mấy ngày gần đây. Nhưng Vũ La vẫn không thất vọng, thủy chung tin rằng mình nhất định sẽ hoàn thành.
Mất hết bảy ngày trời, tiêu hao số tài liệu đủ để chế tạo năm món pháp bảo công kích cỡ lớn, rốt cục hôm ấy Vũ La quăng búa sang bên đánh keng một tiếng, đã thành công tất cả các bộ phận.
Vũ La thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đã hơi tái nhợt.
Liên tục bảy ngày không ngủ không nghỉ, không ngừng chế tạo, cho dù là Vũ La cũng không chịu nổi. Hắn uống một viên linh đan, điều tức chốc lát, ngay sau đó tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục luyện chế.
Lại mất thêm ba ngày nữa, tỷ lệ thành công của Vũ La đã tăng lên tới bốn thành, rốt cục hắn cũng hoàn thành món pháp bảo công kích cỡ lớn đầu tiên.
Đây là một khẩu đại pháo, toàn thân trắng bạc, linh văn khắc trên thân pháo thỉnh thoảng lóe lên linh quang. Thân pháo khổng lồ sáng loáng ánh kim loại, khiến cho người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy tràn đầy lực lượng.
Sở dĩ Vũ La thất bại không ngừng, là vì tác dụng của trận pháp trong pháp bảo công kích cỡ lớn là rất lớn, sở đoản của Vũ La trong phương diện này lập tức lộ ra. Cũng may sở đoản này của hắn cũng chỉ là tương đối, bằng không cho dù là mất bảy mươi ngày, hắn cũng không luyện chế được một món pháp bảo công kích cỡ lớn nào.
Sau khi hoàn thành món thứ nhất, đã có kinh nghiệm, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vũ La thở ra một hơi thật dài, xuất quan để xem trong Nhược Lô Ngục có chuyện gì cần mình đích thân xử lý hay không.
Một tên ngục tốt canh giữ bên ngoài Vọng Sơn các vừa thấy Vũ La ra ngoài, vội vàng tiến tới kêu lên:
- Đại nhân, rốt cục ngài cũng ra rồi, Nhị công tử của Chu gia đã đợi ngài rất lâu...
- Chu Hoành ư?
Vũ La không ngờ rằng trong Nhược Lô Ngục không có chuyện gì, nhưng Chu Hoành lại có chuyện tới tìm mình.
Chu Hoành quả thật vô cùng nôn nóng, vừa dùng trận pháp truyền âm nói chuyện với phụ thân xong, nhìn qua của số đã thấy Vũ La sải bước đi tới, vội vàng chạy ra nghênh đón: - Hảo muội phu của ta ôi, rốt cục ngươi cũng ra rồi.
Sau khi cho người hầu lui ra, Chu Hoành lập tức nói:
- Đã thương nghị xong với Cửu Đại Thiên Môn, chúng ta lấy một thành rưỡi, Thái Ẩm sơn lấy nửa thành ra, tổng cộng là hai thành chia cho bảy Thiên Môn kia.
Nghe qua dường như là lỗ lã, nhưng chuyện này không có khả năng ăn một mình. Tuy rằng phe mình bỏ ra thêm một thành rưỡi lợi ích, nhưng vẫn còn tới năm thành rưỡi, chiếm hơn phân nửa, sau này còn ai có thể chống lại Chu gia?
Vũ La cười hỏi:
- Phải chăng nhạc phụ lão Đại nhân dựa vào một thành rưỡi lợi ích này, tranh thủ được rất nhiều lợi ích khác?
Chu Hoành không giấu được chuyện gì, lập tức cười đắc ý:
- Còn phải hỏi...
- Đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta mau mau lên đường đi thôi. Bảy đại Thiên Môn vẫn không yên lòng, muốn phái người đi Đông Thổ xem tình hình một chút. Lần này vẫn là ngươi dẫn đội, mọi người đã tụ hợp sáu ngày trước, chỉ còn chờ ngươi.
Mặc dù Vũ La không muốn bỏ chuyện luyện chế pháp bảo công kích cỡ lớn, nhưng chuyện này quan trọng hơn, hắn bèn gật đầu:
- Được, để ta thông báo một chút, sau đó chúng ta lập tức lên đường.
Sau nửa canh giờ, Vũ La cùng Chu Hoành cùng nhau rời khỏi Nhược Lô Ngục. Mới vừa đi ra khỏi của, Vũ La bỗng nhiên cảm thấy cái gì, vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy pho tượng Bệ Ngạn bên trái đột nhiên làm ra động tác “uống nước”, hơn nữa bên tai hắn còn nghe tiếng nước chảy ông ọc.
Vũ La sững sờ, nhưng Chu Hoành lại không phát giác gì:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ La cười thầm trong lòng, khoát tay nói:
- Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.
Vũ La hiểu được, đây là Bệ Ngạn đòi uống rượu của hắn. Xem ra cả Nhược Lô Ngục cũng không tránh khỏi tai mắt hai Thần Thú này, biết Vũ La đi Đông Thổ.
Vũ La ghi nhớ chuyện này, theo Chu Hoành lên đường. Chu Hoành điều khiển Kim Thiết Chiến Xa bay vút lên không.
Lần này không phải là đi đánh nhau, cho nên Chu Hoành cũng không mang theo nhiều binh sĩ, chỉ có ba mươi tên thân binh điều khiển ba mươi chiến xa theo sau. Chu Hoành như nhớ lại chuyện gì, cười hắc hắc nói: - Ngươi có biết không, có một ít kẻ nhiều chuyện gần đây đang muốn xếp lại vị trí trên Trung Châu Tuấn Kiệt bảng?
Vũ La chỉ cười nhẹ:
- Xếp thì xếp, cũng đâu có bọn họ trên đó, thật không hiểu vì sao những người này lại nhiệt tình như vậy...
- Thọ mệnh mọi người quá dài, ngươi cứ coi như bọn họ rảnh rỗi không có chuyện gì làm là được.
Chu Hoành nói:
- Bất quá ngươi chớ xem thường Trung Châu Tuấn Kiệt bảng này, nghe đâu rất khách quan, rất quyền uy.
- Không phải trước đây đã có Thiên Môn Thập Kiệt sao, vì sao hiện tại không tính nữa?
Chu Hoành cười đáp:
- Ngươi còn dám nhắc chuyện này, một trong Thiên Môn Thập Kiệt là Quách Tổ Hoành đã bị ngươi xử tử, chỉ còn lại có chín người. Hơn nữa gần đây ngươi quật khởi, tất cả mọi người cảm thấy Thiên Môn Thập Kiệt hữu danh vô thực, cho nên mới muốn xếp Trung Châu Tuấn Kiệt bảng.
Lúc này Vũ La mới hiểu:
- Ta đây coi như là tai bay vạ gió sao? Sợ rằng sẽ bị người khác hận chết...
- Còn phải nói, hơn nữa theo như tình hình trước mắt, ngươi rất có thể là Trạng Nguyên trên Trung Châu Tuấn Kiệt bảng.
Vũ La cũng không coi trọng những thứ này, tiền kiếp hắn quật khởi Nam Hoang, chưa từng đi lên bảng xếp hạng gì cả. Ngược lại trong quá trình quật khởi, hắn từng dẫm những nhân vật được xếp trên bảng dưới chân mình.
Rồi sau đó hắn thành Nam Hoang Đế Quân, những nhân vật trên bảng kia hơn phân nửa điêu linh, những kẻ chân chính đạt được thành tựu rất ít.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn có thể thôi bật rễ. Những kẻ được lên Trung Châu Tuấn Kiệt bảng, tự nhiên là thiếu niên đắc ý, nhưng cũng trở thành mục tiêu cho người khác.
Không cần biết bọn họ làm gì, muốn làm gì cứ mặc bọn họ.
Vũ La không biết, tuy rằng hắn nhìn thấu, không thèm để ý tới Trung Châu Tuấn Kiệt bảng, nhưng người khác lại không có được ánh mắt và khí độ như hắn.
Hai người không trở về Chung Nam sơn, mà là chạy thẳng tới Tháp Sơn đảo Tinh La Hải.
Đến bên ngoài Tháp Sơn đảo, Vũ La mới lấy làm kinh hãi, chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, không ngờ rằng Tháp Sơn đảo đã được tố chức thành một căn cứ phòng thủ kiên cố.
Ngoài đảo có bốn mươi chín trận pháp khổng lồ hình trụ, trông như những cây lao cắm sừng sững giữa biển. Những đường nét kết nối trận pháp đan xen hết sức chằng chịt, phức tạp vô cùng, toát ra sát khí nồng đậm. Linh quang màu đỏ sẫm không ngừng chớp lóe bên trong trận pháp, nhưng muốn cho người ngoài biết mối nguy hiểm của trận pháp.
Trên đảo, vòng ngoài dựng tám pháo đài, trên mỗi pháo đài đều có hai món pháp bảo công kích cỡ lớn. Hơn nữa kích thước pháo đài rất lớn, còn thừa chỗ trống rất nhiều, có lẽ sau này dành tăng thêm số lượng pháp bảo công kích cỡ lớn trên đó.
Bên trên động chứa lối đi dẫn tới Đông Thổ được dùng hợp kim cứng rắn đúc một cung điện. Trên bầu trời cung điện lấp lóe một đạo linh văn khổng lồ.
Vũ La nhìn qua đã biết, tác dụng của đạo linh văn này là buộc chặt cung điện này cùng động bên dưới với cả Tháp Sơn đảo.
Ám Vệ canh giữ nơi này biết Chu Hoành và Vũ La đã tới, lập tức có người chạy đi bẩm báo, rất nhanh Lưu Thiên Uy đã chạy tới. Sau lần trước, Chu Nghiên thấy y làm việc đắc lực, đã thăng chức Thiên Hộ, phái y trấn thủ Tháp Sơn đảo.
Thấy Vũ La, Lưu Thiên Uy tỏ ra vô cùng thân thiết, tiến lên cười ha hả chắp tay chào hỏi:
- Nhị thiếu gia, cô gia, rốt cục các vị đã tới.
Vũ La thấy nụ cười của y lộ vẻ bất đắc dĩ, bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Là các vị tổ tông Cửu Đại Thiên Môn kia, bình thường được người đưa lên tận mây xanh, người nào người nấy thật khó hầu hạ.
Lưu Thiên Uy lắc lắc đầu, Vũ La đoán rằng chuyện này có liên quan tới mình, bất quá Lưu Thiên Uy không chịu nói, chính là không muốn khích bác, để tránh hiềm nghi mượn tay mình trả thù.