Trường Bạch sơn.
Sâu trong tuyết trắng mịt mùng, có một mảng kiến trúc cung điện ẩn nấp. Nơi này chính là sơn môn của Trường Bạch phái, một trong Cửu Đại Thiên Môn.
Mộc Thương Bình vừa mới được đưa về đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Giường y được bày trong một tòa đại điện rộng rãi do ba khối bạch ngọc khổng lồ đúc thành.
Đại điện trống trải vô cùng, ngoại trừ hai hàng cột chạm rồng thật to, cũng chỉ có chiếc giường của Mộc Thương Bình cùng hai lão nhân.
Một lão nhân đang ngồi ngay ngắn trên chính vị trong đại điện, chính là Trường Bạch sơn chưởng giáo Trọng Tôn Nộ Đạt. Một người khác đang bắt mạch cho Mộc Thương Bình, là sư phụ Mộc Thương Bình, sư đệ Trọng Tôn Nộ Đạt, Mục Tuyền Dương. - Kinh mạch, nội phủ đều bị thương nặng, lại bị tiết nguyên dương, sợ rằng phải tu dưỡng bảy tám năm.
Sắc mặt Mục Tuyền Dương tỏ ra lãnh đạm, bỏ lại một câu, sau đó đứng dậy tránh sang bên.
Mộc Thương Bình không chú ý sư tôn tỏ ra lãnh đạm đối với mình, nằm trên giường yếu ớt ho khan một trận, tức giận nói với chưởng môn:
- Sư bá, tiểu tử Vũ La kia thật là đáng giận, chẳng những đánh diệt nhi trọng thương, làm mất thể diện Trường Bạch sơn ta, hơn nữa còn đá Trường Bạch sơn ta ra ngoài, không cho phép chúng ta tham gia hành động Đông Thổ. Sư bá, người thấy tên tiểu tử này có quá cuồng vọng hay không?
Trọng Tôn Nộ Đạt thản nhiên nói:
- Hắn có cuồng vọng hay không, đó là chuyện khác, nhưng ngươi thật sự quá ngu xuẩn rồi!
Mộc Thương Bình sững sờ.
Trọng Tôn Nộ Đạt thở dài một tiếng, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi:
- Tuyền Dương, hãy dạy dỗ đệ tử của đệ cho cẩn thận đi!
Mộc Thương Bình ngây dại: Chưởng giáo sư bá nói như vậy là có ý gì? Y nhìn về phía sư tôn mình, sắc mặt Mục Tuyền Dương hết sức khó coi, ngồi thẳng một bên không nhúc nhích, chẳng khác nào một pho tượng. - Sư tôn...
Mộc Thương Bình kêu lên một tiếng, nhưng Mục Tuyền Dương vẫn không có trả lời.
- Sư tôn...
Mộc Thương Bình vành mắt đỏ ửng, mơ hồ cảm giác được dường như mình đã gây ra đại họa, giọng điệu của y đầy vẻ cầu khẩn. Một lúc lâu sau, Mục Tuyền Dương mới thở dài một tiếng, chậm rãi nói: - Lối đi Đông Thổ nằm trong tay Vũ La. Chuyện này dù Chu Thanh Giang lên tiếng cũng bằng vô dụng, Cửu Đại Thiên Môn cũng không thể làm gì, chỉ có thể nghe theo Vũ La... - Tên khốn Tống Hồng Liệt kia quả thật là không có đầu óc, chỉ vì một chút hư danh lại đi trêu chọc Vũ La, các ngươi thật cho là người ta sẽ nhịn các ngươi sao? Tại sao phải nhịn chứ?
Tuy rằng giọng Mục Tuyền Dương hết sức bình thản, nhưng từng lời như tiếng sấm nổ sát bên tai Mộc Thương Bình:
- Tống Hồng Liệt chỉ là tên hề, không ngờ dám tranh cùng Vũ La. Ngay cả Trịnh Tinh Hồn cũng không phải là đối thủ của Vũ La, Tống Hồng Liệt là cái thá gì?
Mộc Thương Bình nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Vũ La thật sự đánh bại Trịnh Tinh Hồn ư?
Mục Tuyền Dương có chút thương hại nhìn y một cái:
- Cho dù năm người các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ một hiệp của người ta, như vậy còn chưa rõ ràng sao?
- Ngày đó tuy nói là ngang tay, nhưng... Lúc ấy chúng ta cũng có người ở đó, tận mắt nhìn thấy trận chiến ấy. Trịnh Tinh Hồn đã dốc hết toàn lực, Vũ La vẫn còn sát chiêu chưa thi triển, con nghĩ xem ai thắng?
Ngày đó mọi người vây xem, đám Bạch Côn Sơn là đến từ đủ các môn phái, trong đó tự nhiên có tai mắt của Cửu Đại Thiên Môn.
Mục Tuyền Dương cảm thán một tiếng:
- Nghĩ lại mà xem, đánh bại một chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, đây là vinh quang đến bực nào. Nếu đổi lại là con, con có thể chống lại được dụ hoặc này không?
Mộc Thương Bình lặng im không nói, thật sự y không làm được. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ riêng phương diện tâm cảnh này, y biết Vũ La đã trên xa mình. - Chỉ là hắn e ngại cả Cửu Đại Thiên Môn. Nếu hắn thật sự giết chết Trịnh Tinh Hồn, ắt sẽ đứng vào thế đối lập với cả Cửu Đại Thiên Môn. Hắn có thể lưu lạc chân trời, nhưng hai vị nhạc phụ Chu Thanh Giang, Cốc Thương không đi đâu được. Từ khi Vũ La xuất đạo, hắn hành sự vô cùng dứt khoát, lúc nên giết thì giết, lúc không nên giết cũng có thể làm gia tăng lợi ích của mình tới mức tối đa...
Trong lòng lão lại thầm nhủ một câu: “Vì sao ta lại gặp phải một tên đồ đệ không ra gì như vậy?”
- Sư tôn, con...
Mộc Thương Bình xấu hổ vô cùng.
Mục Tuyền Dương nhìn tên đồ đệ mà từ trước tới nay mình đặc biệt yêu thương, khẽ khoát tay ngăn lại:
- Không cần nói nữa, sai lầm lớn nhất của con trong chuyện này không phải là thái độ đối với Vũ La, mà là con không nên liên thủ cùng Tống Hồng Liệt. Trường Bạch sơn chúng ta vốn đứng ở thế trung lập, kết quả vì hành động của con, hiện tại đã rơi vào thế bị động vô cùng. - Con hãy chờ xem, cho dù là Cửu Nghi sơn của Tống Hồng Liệt cũng sẽ không có hành động gì.
- Nói không chừng sẽ phái người áp giải Tống Hồng Liệt đăng môn nói lời xin lỗi.
Mộc Thương Bình trợn mắt hốc mồm:
- Không thể nào...
- Tại sao lại không, con biết lợi ích ở Đông Thổ nhiều tới mức nào không?
- Bảy đại Thiên Môn chúng ta liên thủ, vất vả lắm mới moi được trong tay Chu Thanh Giang và Trịnh Tinh Hồn hai thành ích lợi.
- Cho dù mang chia đều hai thành này cho cả bảy đại Thiên Môn, cũng còn nhiều gấp đôi so với thu nhập hàng ngày của chúng ta hiện tại.
- Đây là lợi ích lớn tới mức nào, mà tất cả lợi ích này đều nằm trong tay Vũ La. Đúng là Cửu Đại Thiên Môn có thể liên thủ tạo áp lực với Vũ La, nhưng nếu ép hắn quá mức, hắn sẽ liều mạng cá chết lưới rách, lúc ấy phải làm sao? Ai có thể chịu được tổn thất lớn như vậy? - Vả lại chuyện này vốn là các ngươi không đúng, phái người áp giải đệ tử đăng môn nói lời xin lỗi, ngược lại lộ ra vẻ Cửu Đại Thiên Môn khí độ bất phàm, tuyệt không bênh vực người nhà, chính là chuyện rất có danh dự.
Mục Tuyền Dương liếc Mộc Thương Bình một cái:
- Vi sư nói cho con những chuyện này, là hy vọng con có chuẩn bị tâm lý trước...
Dứt lời Mục Tuyền Dương đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Mộc Thương Bình chợt cảm thấy bàng hoàng ngơ ngác, sư tôn nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ muốn áp giải mình đi xin lỗi Vũ La sao?
Mộc Thương Bình không biết, thật ra thì kể từ khi biết chuyện đã xảy ra, Trường Bạch sơn đã bỏ mặc y.
Thật ra Mục Tuyền Dương vẫn chưa phân tích thấu triệt. Ngoại trừ những chuyện mà lão vừa nói, Chu Thanh Giang vẫn còn vài biện pháp xử lý, nhưng bất kể biện pháp nào cũng bất lợi cho Trường Bạch sơn. Vũ La nắm giữ lối vào Đông Thổ, coi như đã nắm chặt Cửu Đại Thiên Môn.
Cửu Nghi sơn không áp giải Tống Hồng Liệt tới xin lỗi, Vũ La đã sớm đoán được điểm này. Chưởng môn Cửu Nghi sơn không ai xa lạ, chính là đối thủ cũ Lâm Tuyệt Phong của Vũ La.
Lâm Tuyệt Phong thà gãy chứ không cong, không thể nào cúi đầu với Vũ La.
Nhưng trước mặt ích lợi thật lớn, Lâm Tuyệt Phong cũng không đè ép được các thanh âm phản đối trong Cửu Nghi sơn. Rốt cục lão lấy cớ Tống Hồng Liệt “bại hoại gia phong”, trục xuất khỏi Cửu Nghi sơn, cũng coi như biến tướng lấy lòng Vũ La.
Trừ Cửu Nghi sơn ra, Thái Âm sơn, Trường Bạch sơn, Không Động, Nga Mi cũng phái người đưa đệ tử đến Tháp Sơn đảo, xin lỗi Vũ La.
Trong số năm đại Thiên Môn công khai phản đối Vũ La, chỉ có Trường Bạch sơn là trung lập. Trọng Tôn Nộ Đạt hành xử rất đẹp, bắt Mộc Thương Bình đeo hai cành gai trên lưng, phụ kinh thỉnh tội.
Trường Bạch sơn không muốn cuốn vào vòng tranh đấu giữa Chu Thanh Giang cùng Trịnh Tinh Hồn, tiếp tục giữ thế trung lập.
Vì chuyện rắc rối này, hành trình đi Đông Thổ trì hoãn bảy ngày.
Rốt cục thì nhãn quang của lớp thanh niên trẻ tuổi không được lão luyện như lớp tiền bối. Môn phái của bọn Thương Ngọc Bác liên minh cùng Chu Thanh Giang, hoặc trung lập, sẽ không đứng ra phản đối Vũ La. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy cách xử lý chuyện này của Vũ La quá mức cứng rắn, e rằng năm đại Thiên Môn kia khó nỗi hạ đài, nhưng không ngờ rốt cục đi tới kết quả như vậy.
Bảy ngày sau đó, năm đại Thiên Môn kia lại phái người tới lần nữa, tối thiểu ngoài mặt đều tỏ ra tôn trọng Vũ La, ngoại trừ Hứa Sơn Dương của Cửu Nghi sơn.