Trịnh Tinh Hồn mừng rỡ, quỳ lạy chúc mừng:
- Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!
Lý Vân Đông chợt lộ vẻ cảm thán:
- Chờ con đến cảnh giới của vi sư sẽ hiểu, thế giới này là một cửa ải, vô số lão tiền bối đã chết già tại cửa ải này. Vốn vi sư cũng không có hy vọng gì nhiều, bất quá con nói tài nguyên Đông Thổ dồi dào phong phú, nhắc tới những thứ dược liệu trân quý kia, vi sư mới quyết định sử dụng một vài loại dược liệu trân quý để luyện chế linh đan xung quan. Nếu có thể tìm đủ dược liệu luyện chế linh đan, vi sư cũng có năm, sáu phần nắm chắc.
Lão nhìn về phía Trịnh Tinh Hồn:
- Án theo thời gian, hẳn là bọn chúng đã từ Đông Thổ trở về...
Trịnh Tinh Hồn ngượng ngùng, không dám nói, sắc mặt Lý Vân Đông khẽ biến:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trịnh Tinh Hồn bèn kể lại đầu đuôi một lượt, Lý Vân Đông tức tối râu tóc dựng ngược, vỗ một chưởng vỡ nát một tảng đá lớn bên cạnh:
- Ngu xuẩn!
Trịnh Tinh Hồn không dám phản bác, vội vàng quỳ sụp xuống:
- Sư tôn bớt giận, đồ nhi biết sai rồi, sau này đồ nhi cũng không dám nữa. Xin người yên tâm, một thành rưỡi của Thái Âm sơn chúng ta chắc chắn không mất đi đâu được, lần sau nhất định sẽ gom góp đủ dược liệu mà sư tôn cần. - Ngu xuẩn!
Lý Vân Đông lại mắng một câu:
- Con cho rằng ta tức giận là bởi vì thiếu những dược liệu mà ta muốn ư?
Trịnh Tinh Hồn không dám nói tiếp.
- Lúc vi sư truyền ngôi chưởng môn lại cho con, đã đặc biệt dặn dò thế nào? Mọi việc phải tính trước làm sau, cái sai của con là đã hành động thiếu suy nghĩ. - Nếu như đã biết chuyện Vũ La đi Đông Thổ là quan trọng, vậy phải tỉ mỉ tính toán, bố trí chu đáo chặt chẽ, vạn lần không được nhất thời vọng động. Ma tu thì đã sao? Bất quá chỉ là một đám xuẩn ngốc có thể lợi dụng mà thôi. Nhưng con có nghĩ tới hay không, con vội vàng liên hệ Thượng Trảm Đạo như vậy, vạn nhất Thượng Trảm Đạo thất bại thì làm sao? Lui một bước mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, y lại dùng chuyện này uy hiếp, vậy con phải làm sao? - Lui thêm bước nữa mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, hơn nữa dựa theo hiệp nghị sau khi thanh toán xong, sẽ không bao giờ tìm con nữa, nhưng nếu y không có lấy được chiếc nhẫn kia thì sao? Làm sao con dám khẳng định rằng Vũ La sẽ mang theo bên người một món vật quý trọng như vậy?
Trịnh Tinh Hồn á khẩu không trả lời được những câu hỏi liên tiếp của Lý Vân Đông. Lúc trước bởi vì y thất bại dưới tay Vũ La, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, mới hành động sai lầm liên tiếp. Lần này được Lý Vân Đông thức tỉnh, tự mình cảm thấy xấu hổ vô cùng. - Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.
Lý Vân Đông hừ một tiếng:
- Hôm nay con đã là chưởng môn một phái, vi sư cũng không muốn nói nhiều với con. Nhưng con làm chuyện này thật sự không cao minh, mới có hậu hoạn hôm nay.
- Đệ tử xấu hổ.
Trịnh Tinh Hồn vô cùng kính cẩn.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lý Vân Đông trút giận xong, nhìn y hỏi:
- Kế tiếp con chuẩn bị làm thế nào?
Trịnh Tinh Hồn tỏ ra ngoan ngoãn:
- Đệ tử quyết định không hề hành động lỗ mãng nữa, trước hết ẩn nhẫn một thời gian, quan sát tỉ mỉ một chút tên Vũ La này, sau đó mới quyết định.
Lý Vân Đông khẽ mỉm cười:
- Thật ra thì đối phó với một người, không gì qua được bốn chữ tửu sắc tài khí. Hắn chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi, hiện tại không thiếu tiền tài, vậy còn có nhược điểm gì chăng?
Trịnh Tinh Hồn như có điều suy nghĩ:
- Nghe nói hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ, hơn nữa còn có chuyện không minh bạch cùng mấy nữ tử khác...
Y vỗ vỗ trán:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Lý Vân Đông mỉm cười gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ thấy lão khẽ giậm chân, thanh phi kiếm kia lại xuất hiện, Lý Vân Đông ung dung ẩn vào trong mây: - Vi sư chờ tin tốt của con.
- Cung tiễn sư tôn!
Trịnh Tinh Hồn lạy phục xuống đất, cho đến khi không thấy Lý Vân Đông nữa mới lập tức đứng dậy, trở lại chỗ ở của mình trong sơn môn.
Dọc trên đường đi, Trịnh Tinh Hồn không để ý tới các đệ tử vấn an mình, chạy thẳng về thư phòng, rút trong ống đựng bút ra một ngọc giản trống, ngưng tụ linh quang trên đầu ngón tay viết một phong thư rất nhanh.
Sau đó y gõ nhẹ vào một khối ngọc ở cạnh bàn, một bóng đen lập tức từ trên xà nhà đáp xuống.
Trịnh Tinh Hồn giao ngọc giản cho y:
- Mang cho Hồng Hạc.
Vũ La giao hết thu hoạch Đông Thổ lần này cho Chu Thanh Giang, dược liệu của hắn tích trữ từ trước đã đủ dùng trong mấy trăm năm. Hơn nữa số dược liệu mà hắn lấy được lần trước ở Đông Thổ cũng là dược liệu trân quý của các đại Thần Trủng, cùng các Đại Thánh Yêu tộc mang tới tặng cho, chứ không phải là giao dịch. Đẳng cấp của chúng hơn xa số dược liệu giao dịch lần này.
Cho nên Vũ La cũng không thèm thuồng thu hoạch lần này.
Lúc Chu Thanh Giang nhận thu hoạch này cũng phải chấn động một hồi, đồng thời cũng hiểu địa vị của mình trong tương lai ở cả Tu Chân Giới Trung Châu đã vượt xa dĩ vãng. Hiện tại chỉ cần lão muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bãi miễn chưởng môn Chung Nam sơn, tự mình ngồi lên ngôi vị đó.
Thậm chí trở thành Minh Chủ Cửu Đại Thiên Môn, cũng không phải là không thể được.
Chu Thanh Giang bận rộn chia chác cùng Cửu Đại Thiên Môn, Vũ La đòi một đại viện đơn độc, tiếp tục bế quan chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn.
Có được kinh nghiệm trước đó luyện chế ba món pháp bảo công kích cỡ lớn, hôm nay Vũ La chỉ mất hai ngày rưỡi là có thể chế xong một món, bình quân sáu món mới thất bại một món.
Luyện chế được hai món pháp bảo công kích cỡ lớn, Vũ La bèn chuyển sang tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.
Trong lúc không hay không biết, trong Thiên Phủ Chi Quốc đã xuất hiện mười món pháp bảo công kích cỡ lớn. Phải biết rằng hiện tại cả Ám Vệ cũng chỉ có bất quá ba mươi món.
Nếu so ra, Vũ La có cảm giác mình hết sức thành công. Hắn từ trong sân nhỏ đi ra ngoài, vừa lúc đụng với bọn Tôn Thất đang lén lén lút lút làm gì đó.
- Tôn Thất! Mấy người các ngươi làm gì đó?
Vũ La hét lên một tiếng, Tôn Thất sợ hết hồn, nhìn thấy là hắn bèn cười hì hì chào hỏi:
- Cô gia, chúng ta đang muốn tới một địa phương tốt, ngài có muốn cùng đi hay không?
Vũ La thấy nụ cười của y có vẻ mờ ám, bèn cau mày hỏi:
- Địa phương nào?
- Không phải là gần đây chúng ta đã khống chế cả Tinh La Hải ư, mọi người phát hiện được một ít địa phương có vẻ kỳ quái, chúng ta đang chuẩn bị tới một trong những nơi đó.
Vũ La cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, bèn nói:
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Hôm nay Tháp Sơn đảo đề phòng nghiêm ngặt, nhưng bọn Vũ La ra vào tự nhiên không thành vấn đề. Vốn ban đầu Tôn Thất còn lén lén lút lút, hiện tại đã có Vũ La làm chỗ dựa, y nghênh ngang ưỡn ngực thẳng lưng mà đi.
Đám người ra khỏi Tháp Sơn đảo, chợt thấy trên trời xa xa có một mảng lôi vân khổng lồ đang cuồn cuộn bay tới. Bên trong lôi vân đen kịt lóe lên điện quang màu xanh nhạt nhỏ li ti, phía sau kéo một cái đuôi điện quang thật dài, vang lên tiếng sấm đùng đoàng bay tới rất nhanh.
Tháp Sơn đảo lập tức đề phòng, từng tiếng quát chói tai vang lên, những mệnh lệnh được đưa ra liên tục. Pháp bảo công kích cỡ lớn lắp trên pháo đài chậm rãi thay đổi phương hướng, chĩa thẳng lên trời.
Áng lôi vân kia bay thẳng tới Tháp Sơn đảo, vừa đến gần sát, lôi vân nổ ầm một tiếng tản ra, để lộ một Lôi Thú to như ngọn núi nhỏ. Trong lỗ mũi nó phun ra điện quang không ngừng, trên người hiện ra hồ quang khổng lồ.
Trên lưng Lôi Thú có thắng một cái yên sắt nặng nề, những sợi xích nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn quấn khắp toàn thân Lôi Thú, đầu xích nằm trong tay tu sĩ thanh niên đang ngồi trên yên.
Tu sĩ thanh niên vận một thân trường bào màu xanh ngọc, đeo thắt lưng ngọc, mặt như xoa phấn, bên cạnh yên cắm một thanh trường kiếm khảm đầy bảo thạch. Thần sắc y tỏ ra vô cùng cao ngạo, cho dù bị sáu món pháp bảo công kích cỡ lớn nhắm ngay người, y cũng không chút nào sợ hãi, chỉ lạnh nhạt mở miệng hỏi: - Phải chăng nơi này chính là Tháp Sơn đảo?