Tiên Tuyệt

Chương 1019 - Chương 500-Băng Hà Khẩu, Bắc Thú Quân (Trung)

Lưu Thiên Uy cùng Tôn Thất đã bị tra tấn, xương mũi Lưu Thiên Uy đã gãy, trên thân thể đầy vết thương, da bị lột ra một mảng, máu tươi đầm đìa.

Tôn Thất còn thê thảm hơn nữa, một mắt y đã mù, mặt sưng phồng, môi sứt vài chỗ, một chân đã bị chặt đứt, trên người vết thương chồng chất, thê thảm không nỡ nhìn.

Vũ La giận tím mặt, nghiến răng tức giận mắng:

- Con rùa đen khốn kiếp Cừu Thiên Long này, lẽ ra vừa rồi lão tử không nên thả ngươi đi.

- Rốt cục đã có chuyện gì, vì sao Cừu Thiên Long lại lạm dụng cực hình, đả thương bọn họ như vậy?

Đầu mục kia thở dài:

- Cô gia, vốn Tôn Thất muốn chơi Cừu Thiên Long một vố để trút giận cho ngài. Không ngờ bị Cừu Thiên Long bắt được, gán cho y tội danh mưu đồ bất chính, ám hại Ám Vệ Thiên Hộ, còn liên lụy tới Lưu Đại nhân. Bọn họ bị hạ ngục, dùng nghiêm hình tra khảo.

Vũ La nhớ lại lúc Cừu Thiên Long vừa tới Tháp Sơn đảo, tỏ ra kiêu căng tự phụ, Tôn Thất thấy ngứa mắt đã từng nói sẽ “dạy dỗ” Cừu Thiên Long. Lúc ấy Vũ La đã ngăn lại, không ngờ Tôn Thất không nghe lời hắn, mới ra nông nỗi này.

Vũ La cất tiếng thở dài, vốn chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ Cừu Thiên Long lại mượn đó phát huy, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, xem ra mục tiêu của y hết sức rõ ràng, chính là vì mình mà tới.

Trong lòng hắn hết sức buồn bực: Rốt cục tên Cừu Thiên Long này là ai? Từ trước tới nay mình chưa từng gặp y bao giờ, vì sao y lại cố ý kiếm chuyện với mình như vậy?

Hắn móc ra hai bình linh đan dặn dò:

- Chăm sóc cẩn thận cho bọn họ.

Tên đầu mục gật đầu, thủ hạ y vội vàng nhận lấy linh đan, đưa hai người Lưu Thiên Uy ra ngoài.

- Chu Nghiên đâu?

Vũ La hỏi.

- Sáng sớm hôm nay Chu Đại nhân đã ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về.

Chẳng trách nào mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng vẫn không thấy Chu Nghiên đâu.

Vũ La gật gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng một mình trở về phòng. Vừa tiến vào phòng, hắn lấy yêu bài Ám Vệ ra liên lạc với Chu Thanh Giang.

Không biết Chu Thanh Giang đang xử lý chuyện gì, không thấy trả lời.

Sắc mặt Vũ La âm trầm, trong lòng thầm suy đoán. E rằng tên Cừu Thiên Long này chính là một phần trong thỏa thuận, thậm chí rất có trọng lượng. Trong sự kiện lần này Chu Thanh Giang chiếm lợi ích rất lớn, cho nên phải có gì đó an ủi người ta.

Nhưng lão cũng không thể dùng tính mạng thủ hạ của mình dâng tặng cho tên Cừu Thiên Long kiêu ngạo kia như vậy...

Chợt yêu bài Ám Vệ vang lên một tiếng keng nhỏ, giọng Chu Thanh Giang vang lên:

- Vũ La, có chuyện gì?

Vũ La rất ít khi liên lạc với Chu Thanh Giang như vậy, khiến cho lão hơi kinh ngạc.

- Cừu Thiên Long là chuyện gì vậy, ngài có biết y đã làm gì trên Tháp Sơn đảo không?

Giọng Vũ La lộ vẻ bất thiện.

Chu Thanh Giang vừa nghe tới Cừu Thiên Long, trong giọng nói của lão cũng lộ vẻ không vui:

- Cừu Thiên Long ư? Đây chính là trách nhiệm của ngươi.

Chu Thanh Giang nói xong, lập tức cắt đứt trận pháp truyền âm. Vũ La không hiểu ra sao, thử liên lạc lại vài lần, nhưng Chu Thanh Giang không đếm xỉa tới, khiến cho Vũ La hết sức buồn bực.

Đang lúc này, phía ngoài có người kêu to:

- Muội phu, muội phu ta tới rồi, ta tới đây để giúp ngươi...

Chu Hoành ở bên ngoài bắt đầu gõ cửa, không ai dám ngăn y. Sắc mặt Vũ La hơi khó coi, vừa mở cửa ra, Chu Hoành đã chui vào:

- Muội phu, phải chăng tiểu tử Cừu Thiên Long kia gần đây làm loạn lên rất vui?

Vũ La nghiến răng nói:

- Há chỉ là vui, quả thật không xem nhân mạng ra gì. Ta bất kể mạng người khác, nhưng bọn Lưu Thiên Uy từng trấn thủ Tháp Sơn đảo cùng ta khi trước. Chuyện Cừu Thiên Long đã làm, nhất định y sẽ phải trả giá rất đắt!

Chu Hoành đóng cửa lại, cười hăng hắc một trận:

- Có lẽ Cừu Thiên Long đã nói với ngươi rồi phải không?

Vũ La càng không hiểu:

- Các ngươi nói như vậy là có ý gì? Vì sao làm như ta có liên quan với tên Cừu Thiên Long này vậy?

Chu Hoành sửng sốt, Vũ La bèn kể lại nội dung đối thoại với Chu Thanh Giang vừa rồi, Chu Hoành lộ vẻ lúng túng:

- Thì ra ngươi thật sự không biết, ngươi cũng không thể trách phụ thân ta...

Y ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp:

- Cừu Thiên Long là một mối hôn sự do Cốc Thương sắp xếp cho Cốc Mục Thanh, chỉ chờ Cốc Mục Thanh gật đầu. Cho nên Cừu Thiên Long chính là tình địch của ngươi.

Vũ La á khẩu nghẹn lời, hiện tại hắn mới hiểu vì sao Chu Thanh Giang không để ý chuyện này. Bất kể thế nào, Cốc Mục Thanh cũng không thể quá hòa thuận cùng Chu Cẩn, Vũ La hắn củng không phải là Hoàng đế lão tử, bằng vào cái gì phải có hậu cung hài hòa? Huống chi cho dù là Hoàng đế lão tử, hậu cung cũng chưa chắc đã hài hòa. Thái độ của Chu Thanh Giang như vậy đã là tốt lắm.

Nhưng Vũ La cảm thấy một cơn giận dữ bùng nổ rất nhanh, hiện tại hắn hận Cốc Thương tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Mình đối xử với Cốc Mục Thanh như vậy, lão già này vẫn cứ cứng đầu.

Đối với hết thảy vấn đề nguyên tắc, y thà gãy chứ không cong. Cốc Thương làm như vậy, thật sự khiến cho hắn nổi giận. Vũ La thở hồng hộc, thóa mạ vài câu, vẫn chưa thể khôi phục tinh thần.

Hắn khoát tay bảo:

- Ngươi ra ngoài trước đi, để mình ta yên lặng một lúc.

Chu Hoành cũng nhìn ra hắn sắp sửa bạo phát, hết sức ngoan ngoãn, ra ngoài còn khép cửa lại giúp hắn.

Ra cửa rồi, Chu Hoành cũng nhịn không được nữa, lắc lắc đầu:

- Nếu ta có một nhạc phụ như vậy, đã dẫn theo ba ngàn Kim Thiết Chiến Xa binh đánh tới cửa từ lâu...

Vũ La cũng kích động như vậy, rất muốn rút thần kiếm Thiên Tỉnh ra bổ vào tảng đá hầm cầu vừa thối lại vừa cứng kia.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, điều tức một đại chu thiên, rốt cục mới khiến cho đạo tâm yên tĩnh. Lúc hắn mở mắt ra, đã có thể suy nghĩ một cách tỉnh táo.

Hắn đã suy nghĩ cẩn thận chuyện Cốc Thương. Hắn đã bất lực trong chuyện thay đổi cách nhìn của Cốc Thương, vậy Cốc Thương cũng đừng mong thao túng hắn. Tên Cừu Thiên Long này đã được Cốc Thương chọn làm vị hôn phu môn đăng hộ đối cho Cốc Mục Thanh, chứng tỏ thực lực và chỗ dựa của Cừu Thiên Long hết sức hùng mạnh.

Nếu là như vậy, ta sẽ đánh cho tên Cừu Thiên Long này ngay cả mẫu thân y cũng không nhìn ra y, càn quét cả gia tộc, môn phái Cừu Thiên Long, để xem sau này còn ai dám động vào nữ nhân của mình.

Vũ La mở cửa gọi:

- Người đâu, mời Nhị thiếu gia tới đây.

Chu Hoành và Vũ La ngồi đối diện trên một cái bàn dài, trên bày đầy thức ăn tuyệt hảo, mỗi người tay ôm một vò rượu ngon.

Vũ La vừa uống rượu vừa nhìn Chu Hoành:

- Nhạc phụ Đại nhân đã không quản tới chuyện này, vì sao ngươi lại giúp ta?

Chu Hoành cười hắc hắc:

- Phụ thân ta đã già, ngươi không thể trách ông ấy được.

- Muội muội của ta là ai chứ, sao lại sợ cạnh tranh cùng Cốc Mục Thanh? Nếu chúng ta không giúp ngươi chuyện này, nhìn bề ngoài dường như chúng ta sợ Cốc Mục Thanh, chỉ muốn Cừu Thiên Long cướp nàng khỏi tay ngươi.

Chu Thanh Giang nhất định sẠkhông chấp nhận lý do như vậy. Lão sống đã hàng ngàn năm, hiểu rất rõ ràng đây không phải là chuyện tranh nghĩa khí trong lúc nhất thời. Chu Thanh Giang không thèm đếm xỉa chuyện này, thật ra thâm tâm lão ước gì Cừu Thiên Long có thể theo đuổi Cốc Mục Thanh thành công, từ đó về sau Chu Cẩn sẽ bớt đi một đối thủ, tương lai sẽ không gặp nhiều phiền phức. Đây là một tính toán hết sức thực dụng.

Nhưng Chu Hoành không nhìn xa được như vậy, y chỉ cảm thấy không thể để mất khí thế cùng mặt mũi.

Vũ La khẽ mỉm cười:

- Là A Cẩn bảo ngươi tới đây ư?

Chu Hoành cười khan một tiếng:

- Ta nói chắc chắn không thể gạt được ngươi, nhưng muội muội vẫn không tin...

Hiển nhiên là Chu Cẩn không phục trong lòng. Hiện tại mặc dù quan hệ giữa hai nàng tạm coi như hòa thuận, nhưng cả hai đều là thiếu nữ kiêu ngạo, không thể nào không xuất hiện ý nghĩ âm thầm tranh chấp với nhau trong đầu.

Vũ La lắc lắc đầu, không dây dưa về vấn đề này, lại hỏi:

- Nói ta nghe thử, rốt cục tên Cừu Thiên Long này có lai lịch thế nào?

Chu Hoành nghiêm chỉnh trở lại:

- Thiên hạ ngũ phương, Trung Châu cùng Nam Hoang là Nhân tộc chiếm cứ, Đông Thổ chính là Yêu tộc, Tây Vực rất thần bí, cũng không ai biết trong thế giới kia tồn tại sinh vật gì. Ngoài ra còn có Bắc Cương.

Bình Luận (0)
Comment