Tiên Tuyệt

Chương 1042 - Chương 516-Máu Nhuộm Băng Hà Khẩu (Hạ)

- Đừng tỏ ra không phục như vậy, nếu lão có thể luyện chế ra được vật này, lúc ấy hãy tới tìm ta nói chuyện.

Vũ La dứt lời, tiện tay ném ra một linh kiện thông thường của một món pháp bảo công kích cỡ lớn. Vật này không có gì đặc biệt, người ngoài nghề nhìn qua chỉ thấy là một cục sắt, bất quá màu sắc vô cùng xinh đẹp, là màu trắng bạc.

Vũ La nói xong xoay người trở về sơn động, những người Băng Hà khẩu ẩn trong bóng tối suýt chút nữa bật cười: Chỉ bằng vào vật này mà muốn làm khó Trung Châu đệ nhất khí sư ư, không phải là Vũ La chọn sai vật rồi sao?

Nhưng sau khi Vũ La vào sơn động rồi cũng không trở ra nữa, mà mặt người do vô số phi kiếm tạo thành trên trời chợt trở nên vô cùng ngưng trọng. Một thanh phi kiếm rơi xuống, nâng linh kiện kia lên tới độ cao ngang với gương mặt, sau khi quan sát một lúc thình lình vù một tiếng, mưa kiếm đầy trời điên cuồng rút về phía căn cứ Băng Hà khẩu với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ sau thời gian mười lần hô hấp, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng ầm một tiếng vọt ra trở lại. Lần này trên kiếm trận có một lão nhân thân khoác trường bào hai màu đỏ tím đang đứng, nhanh chóng bay tới trước sơn động.

Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng ngưng tụ lại nhỏ như một ngón tay, Vu Thiên Thọ há miệng nuốt xuống. Sau đó tay lão cầm món linh kiện kia, do dự một lúc lâu, rốt cục khoanh chân ngồi ở bên ngoài cửa động trong gió tuyết.

Đám người Băng Hà khẩu trong bóng tối cảm thấy buồn bực: Lão cung phụng làm như vậy là có ý gì? Tiểu tử kia ném ra một cục sắt như vậy, rõ ràng là làm nhục lão nhân gia ngài, mau xông vào dạy dỗ tiểu tử kia một trận đi thôi...

Nhưng Vu Thiên Thọ ngồi xuống lần này suốt một ngày trời, khiến cho đám người Băng Hà khẩu nấp trong bóng tối chờ mãi sốt ruột. Lúc này bão tuyết đây trời, Vu Thiên Thọ không cử động, đã sớm trở thành một người tuyết.

Rào...

Tuyết trắng trượt xuống, Vu Thiên Thọ thình lình đứng dậy, trong tay còn cầm món linh kiện kia lúc này đã nóng đỏ.. Bất quá nó không hề tiết chút nhiệt lượng nào ra ngoài, có thể thấy được Vu Thiên Thọ khống chế tinh diệu tới mức nào.

Chỉ mới một ngày trôi qua mà Vu Thiên Thọ như già đi ba trăm tuổi, đầu tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn trước gấp mấy lần, đôi mắt cũng mờ đi.

Vu Thiên Thọ nâng linh kiện trên tay, quan sát vô cùng chăm chú, ánh mắt cực kỳ phức tạp, khiến cho người Băng Hà khẩu không hiểu được: Vật này có gì là đẹp mắt, không phải là cục sắt thôi sao, chúng ta chỉ cần liếc qua một cái cũng có thể nhìn thấu.

Nhưng Vu Thiên Thọ chợt nhắm hai mắt lại ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ta... Không làm được...

- Cái gì!

Đám người Băng Hà khẩu nấp trong tối cũng không nhịn được nữa, cùng nhau xuất hiện ra:

- Lão cung phụng, đây bất quá chỉ là cục sắt thôi, chúng ta cũng có thể dễ dàng luyện chế ra, vì sao lão nhân gia ngài không làm được?

Vu Thiên Thọ giận dữ:

- Thối lắm! Một đám ngu xuẩn, còn không mau cút cho ta!

Thừa nhận kỹ xảo đắc ý nhất của mình không bằng người khác đã làm cho lão khó chịu vô cùng, lại bị những người này chất vấn, Vu Thiên Thọ thả ra kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng. Mưa kiếm cuồng bạo trong nháy mắt tràn ngập cả sơn cốc, đám người Băng Hà khẩu kêu lên thất thanh, gào thét bỏ chạy, nhưng trong lòng thủy chung không rõ: Rốt cục tiểu tử kia sử yêu thuật gì, có thể làm cho đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư thừa nhận bản thân mình không thể luyện chế được một cục sắt?

Vu Thiên Thọ cảm thấy do dự mấy lượt trong lòng, dù rằng lòng tự tôn ngăn lại, nhưng không thể giải khai được bí mật kia lại càng đau khổ hơn nhiều. Rốt cục lão buông tiếng than dài, ủ rũ cầm món linh kiện kia đi tới cửa sơn động, cung kính nói: - Vu Thiên Thọ đến đây cầu giáo.

Bên trong sơn động, Lư Niệm Vũ cũng ngơ ngác không hiểu: Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Lão nhìn qua món linh kiện kia cũng thấy rất bình thường, vì sao Vu Thiên Thọ lại thừa nhận mình không làm được?

Ba người Vũ La không có thịt, cũng không có lòng dạ nào uống rượu, mấy ngày qua mỗi ngày tu hành xong, lúc tụ tập lại tán gẫu cũng chỉ uống trà.

Vũ La giơ chén trà lên, không mặn không nhạt nói:

- Có lòng thành không?

Vu Thiên Thọ sửng sốt, nhưng bí mật kia ray rứt trong lòng, không biết đáp án, lão khổ sở vô cùng. Rốt cục vẫn phải quyết định từ bỏ thể diện, dùng lễ bái sư cung kính lạy ba lạy: - Đệ tử Vu Thiên Thọ, cầu xin thượng sư chỉ giáo!

Lư Niệm Vũ đưa trà lên đến miệng cũng quên uống, đây chính là Trung Châu đệ nhất khí sư, lại thi lễ đệ tử với Vũ La? Chuyện này quả thật khó lòng tin được.

Nếu như lúc trước ở trước mặt mọi người Băng Hà khẩu, còn có khả năng Vu Thiên Thọ và Vũ La quen biết từ trước, thông đồng với nhau diễn tuồng, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần nữa. Hơn nữa diễn tuồng cũng không thể bái sư, đây không phải trò đùa, một ngày là thầy, trọn đời là cha.

Sắc mặt Vũ La lại tỏ ra không vui, điều này làm cho Lư Niệm Vũ càng lắc đầu không ngớt, người ta là Trung Châu đệ nhất khí sư đó!

Hướng Cuồng Ngôn ở một bên thấy vậy cười thầm không dứt, Lư Niệm Vũ cho là Vũ La chiếm phần hơn, trên thực tế kẻ chiếm phần hơn là Vu Thiên Thọ. Vũ La là Nam Hoang Đế Quân, đây là địa vị cao tới mức nào?

Hơn nữa Hướng Cuồng Ngôn cũng hiểu Vũ La nói lòng thành”, bất quá cũng chỉ là muốn kiếm chác một số Ngọc Tủy, không ngờ Vu Thiên Thọ đã hiểu lầm. Hướng Cuồng Ngôn liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Vũ La, có chút vui mừng trước tai họa của kẻ khác: Đáng đời, ai bảo ngươi giành ăn với lão tử...

Vũ La có vẻ không thể làm gì khác, đành khoát tay nói:

- Thôi, vào đi.

Vu Thiên Thọ nghe vậy hết sức vui mừng.

“Vào đi” bị lão hiểu là đăng đường nhập thất, có nghĩa Vũ La đã chính thức nhận lão làm đệ tử.

Lúc trước lão gạt bỏ thể diện của mình quỳ xuống bái sư, sau khi quỳ xuống không còn bị thể diện trói buộc nữa, thay vào đó là một ý nghĩ thăng hoa: Vì theo đuổi đạo luyện khí, hy sinh chút đỉnh như vậy có đáng gì?

Nhưng lòng lão vẫn thấy không yên, nếu Vũ La không chịu thu mình thì sao?

Vũ La thấy vẻ vui mừng trên mặt Vu Thiên Thọ, nhất thời suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên lại càng hối hận. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Hắn chỉ một tảng đá bên cạnh:

- Ngồi xuống đi.

Vu Thiên Thọ ôm quyền xá một xá, lúc này mới ngồi xuống, thần thái cực kỳ kính cẩn. Lại không ngờ rằng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lư Niệm Vũ:

- Lư huynh, huynh cũng tới đây ư...

Lư Niệm Vũ khẽ mỉm cười, Vu Thiên Thọ tựa hồ hiểu ra, thở dài một tiếng:

- Nếu biết Lư huynh có ở đây, Vu mỗ cũng không tới nỗi mất mặt như vậy...

Vũ La nói:

- Cũng không phải là lão Lư không muốn nhắc nhở lão, là ta ngăn cản.

Vũ La nói chuyện, Vu Thiên Thọ lập tức làm ra dáng vẻ lắng nghe lời dạy dỗ, khiến cho Vũ La dở khóc dở cười.

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Có lẽ lão muốn biết vì sao món linh kiện kia không có chút khí tức nào của người luyện chế?

Vu Thiên Thọ gật đầu:

- Đúng là như vậy, kính xin thượng sư chỉ giáo.

Vũ La lắc đầu:

- Chuyện này tạm thời không thể nói cho lão biết.

Vu Thiên Thọ thất vọng, nhưng cũng không dám biểu hiện quá nhiều:

- Đệ tử hiểu rõ.

Đây là bí mật bất truyền, giống như trong thế tục, những tuyệt chiêu của các sư phụ không thể nào vừa bái sư đã lập tức truyền cho đồ đệ. Phải quan sát một thời gian, thử thách nhiều lần, để xem nhân phẩm, tính tình, ngộ của đệ tử thế nào, lúc ấy mới cân nhắc tới chuyện truyền thụ hay không.

Lư Niệm Vũ ở bên cạnh chợt xen vào:

- Vu huynh, huynh cũng đừng buồn rầu như vậy nữa. Nào, tới đây, ta dẫn kiến cho huynh vị này...

Hướng Cuồng Ngôn uống trà cũng không thú vị, đang tưởng uống rượu. Lúc này lão đang nằm nghiêng một bên, một tay chống đầu, tay kia cầm chén trà nhỏ tinh xảo.

Vu Thiên Thọ không dám tự đại:

- Vu mỗ mắt kém...

- Vị này chính là Nam hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn các hạ.

Vu Thiên Thọ chấn động toàn thân, Hướng Cuồng Ngôn danh tiếng quá lớn, khiến cho lão không khỏi không khiếp sợ. Sau khi phục hồi tinh thần lại vội vàng xá một xá: - Hướng tiên sinh.

Bình Luận (0)
Comment