Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ: Sư tôn của Trịnh Tinh Hồn? Đó không phải là Lý Vân Đông chưởng giáo đời trước của Thái Âm Sơn sao? Lão quái vật này vẫn còn sống ư?
Trong lòng kinh hãi nhưng trên mặt cũng không dám thất lễ, Lý Vân Đông khoát một cây phất trần trên tay, chậm rãi từ trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa đi xuống. Cừu Nhân Hổ vội vàng tiến lên hành lễ: - Vãn bối Cừu Nhân Hổ, ra mắt Lý lão tiền bối!
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Cừu tướng quân không cần đa lễ, ngươi chính là Trung Châu thủ hộ thần, lao khổ công cao, lão đạo không dám nhận đại lễ của ngươi.
- Lần này không mời mà tới, quấy rầy rồi...
Cừu Nhân Hổ mắng to trong lòng, ngoài miệng lại khách khí:
- Tiền bối nói chi vậy, khách quý như ngài, chúng ta mời cũng không mời được...
Giết chết lão tử cũng không mời!
Đoàn người đang muốn đi vào, trên bầu trời phía Nam lại xuất hiện một đám hỏa vân, tiếng sấm ầm ầm, hỏa diễm kia so với Trịnh Tinh Hồn vừa rồi còn muốn lớn hơn, che trời phủ đất cuốn tới.
Trịnh Tinh Hồn biến sắc:
- Chu Thanh Giang cũng tới rồi...
Vũ La cắn muốn nát cả răng, cả người run rẩy, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, cuối cùng cũng vận chuyển pháp môn kia được chín đại chu thiên. Sau đó cả người buông lỏng, một cỗ sóng nhiệt từ trong miệng phun ra, giống như lợi kiếm bắn tới đỉnh động.
Băng động này vốn là hàn băng vạn năm ngưng kết mà thành lại bị cỗ sóng nhiệt này bắn thủng thành một lỗ sâu trên đỉnh động, nối thẳng ra ngoài động!
Vũ La nháy mắt ngã trên mặt đất.
Sau khi thở dốc một hồi lâu liền phục dụng một viên linh đan của Lư Niệm Vũ tặng, lúc này mới khôi phục một chút khí lực.
Hắn nội thị một phen, kiểm tra Long Nguyên của mình lại phát hiện bi kịch, Long Nguyên gần như không có ngưng luyện. Chín đại chu thiên chịu đựng thống khổ dằn vặt không phải con người có thể chịu được, lại không chút thu hoạch.
Thảo nào công pháp này được xưng là “Gân gà”.
Vũ La cười khổ một chút, chẳng qua kinh nghiệm tu luyện của hai đời làm cho hắn cũng rất rõ, càng là như vậy càng cần phải kiên trì, tu hành vốn chính là công phu nước chảy đá òn.
Hắn nằm một lát, ba người kia cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy hình dạng của Vũ La ba người đều kinh ngạc. Bọn họ là đả tọa tu dưỡng, lúc này tinh thần chấn hưng, mà Vũ La lại mệt không thể động đậy.
Lư Niệm Vũ bắt mạch cho Vũ La, một lát sau cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là có chút quá mệt mỏi thôi.
Hắn lấy ra một bình ngọc giao cho Vũ La:
- Uống đi.
Trong bình ngọc có hơn nửa bình linh đan, Vũ La uống một viên lập tức cảm giác trên người khoan khoái rất nhiều, lúc này không chút khách khí tham ô hết phần còn lại.
Hướng Cuồng Ngôn thu lại kết giới phong ấn cửa động, đi ra ngoài phóng linh phù ra thử một chút, nhưng vẫn như trước không dùng được, lão trở về khổ sở nói: - Phiền phức rồi, vẫn không tìm được đường, kế tiếp chúng ta làm sao đây?
Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định đợi một ngày đêm nữa, nếu như vẫn không được thì cũng chỉ có thể dựa vào cảm ứng phương hướng của bốn người, đi tìm Thiên Các quần sơn giấu trong biển tuyết mênh mông kia.
Nơi Băng Hà Khẩu, Cửu Đại Thiên Môn đã tề tụ, chẳng qua người tới tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão và Đại trưởng lão của nội môn. Chỉ có một mình Thái Ẩm Sơn hưng sư động chúng, Chưởng giáo và Thái thượng chưởng giáo đều tới.
Điều này làm cho môn phái khác rất bất đắc dĩ: Lý Vân Đông bối phận cực cao, lão nhân gia hắn ở nơi này, Cửu Đại Thiên Môn trên danh nghĩa là đồng minh tự nhiên là người có bối phận cao nhất chủ trì. Lý Vân Đông việc nhân đức không nhường ai, đã thành thủ lĩnh của mọi người.
Cừu Nhân Hổ vô cùng phiền muộn, Lý Vân Đông cưu chiếm thước sào (chim gáy chiếm ổ chim khách), hắn thống lĩnh Bắc Thú quân này hôm nay ở Băng Hà Khẩu đã đảo thành giống như một hạ nhân.
Trong lòng hắn mắng to Cửu Đại Thiên Môn giảo hoạt, mình còn tưởng rằng bí mật của Bắc Cương chỉ có nội bộ cao tầng Bắc Thú quân biết, thế nhưng không ngờ rằng Cửu Đại Thiên Môn đã có phản ứng nhanh như vậy.
Không phải nội bộ Bắc Thú quân có cơ sở ngầm của Cửu Đại Thiên Môn, thì chính là Bát Đại Tính cấu kết với Cửu Đại Thiên Môn! Chỉ sợ cả hai khả năng đều có.
Cừu Nhân Hổ trong lòng cười nhạt một tiếng, chờ chuyện này qua đi phải dùng thủ đoạn thiết huyết tẩy trừ Bắc Thú quân một chút.
Trên thực tế lão cũng không bận rộn bao nhiêu, dù sao chân chính có can đảm sai khiến Cừu Nhân Hổ cũng chỉ có một mình Lý Vân Đông mà thôi. Cho dù là Trịnh Tinh Hồn cũng chỉ là cùng thế hệ với Cừu Nhân Hổ, cũng không tiện làm phiền người ta. Về phần Chu Thanh Giang, bởi vì chuyện của Vũ La cũng chỉ gật đầu với Cừu Nhân Hổ khi mới tới coi như là đã gặp mặt, sau đó đi qua một bên đứng không nói một lời. Phía sau, ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh vô cùng tinh nhuệ không gì sánh được.
Cừu Nhân Hổ nhìn thấy những Hỏa vân Chiến Xa binh này, trong lòng lập tức như nhỏ máu.
Kiêu Long vệ của mình còn tinh nhuệ hơn cả Hỏa vân Chiến Xa binh, thế nhưng hiện tại đều đang làm người hầu cho Cửu U Minh Ngục.
Trưởng lão của Long Hổ Sơn, Côn Lôn tới rồi, đều đứng chung một chỗ với Chu Thanh Giang, ba người thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, quan hệ hòa hợp.
Cửu Đại Thiên Môn lần này dường như đã có hẹn ngầm từ trước, đợi mọi người đến đông đủ Lý Vân Đông mới ra lệnh một tiếng, mọi người cùng khởi hành đi về phía Bắc, ra khỏi Băng Hà Khẩu tiến vào cánh đồng tuyết mênh mong.
Trong Bắc Thú quân cũng chỉ có Cừu Nhân Hổ và Cừu Vạn Thắng có tư cách đi theo.
Cừu Vạn Thắng lại không tới, hắn cùng bối phận với Lý Vân Đông, thế nhưng so về thân phận lại kém hơn, cho dù tới cũng không có tác dụng gì, còn phải nhìn sắc mặt của Lý Vân Đông, Cừu Vạn Thắng không dự định tự tìm mất mặt. - Lão Lư, đây là đan dược gì vậy, rất hiệu nghiệm nha.
Vũ La dùng thời gian nửa ngày, đã vận chuyển pháp môn tự ngược kia mười đại chu thiên, mệt đến mức quỳ rạp trên mặt đất giống như chó chết. Chẳng qua sau khi hắn uống linh đan của Lư Niệm Vũ, không ngờ chỉ sau mấy chục lần hô hấp đã có chuyển biến tốt đẹp.
Lư Niệm Vũ rụt rè nói:
- Đây là Từ Niệm đan, dùng toàn là tài liệu phổ thông, chủ dược chính là Hồng Diệp Tử Tu Thảo, lại thêm một ít Lương Huyết Thảo, Bách Lão Quả... Các loại dược liệu phối thành.
Tu sĩ đều hiểu biết một chút kiến thức cơ bản về luyện đan, luyện khí, những dược liệu mà Lư Niệm Vũ nói ra quả thật là cơ bản nhất. Vũ La không khỏi có chút bội phục: - Dược liệu đơn giản như vậy, lại có hiệu quả tốt thế này, lão Lư ngươi rất được nha, có chút tài năng.
Lư Niệm Vũ mỉm cười một bộ dáng thế ngoại cao nhân, vê chòm râu nói:
- Chút bản lĩnh nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Vu Thiên Thọ cười nhạt một trận:
- Được rồi, đừng làm bộ nữa, coi ngươi kìa, trong lòng nở hoa rồi chứ gì? Ngươi không thể buông thả, mở lòng cười to một trận sao?
Lư Niệm Vũ xấu hổ:
- Nào có... Ta là thực tâm thực ý...
Vũ La lần đầu tiên vận chuyển công pháp này, một hơi có thể kiên trì chín đại chu thiên, lúc này đã có thể kiên trì mười đại chu thiên. Buổi trưa hắn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục tu luyện.
Tu sĩ trên thực tế đại thể là như vậy, phần lớn thời gian đều trôi qua trong đả tọa luyện công, bởi vậy tính cách một tu sĩ ba trăm tuổi rất có khả năng tương tự như nam tử tráng niên ba mươi tuổi của thế tục, chẳng qua chỉ là bởi vì tịch mịch rèn luyện đạo tâm, cho nên nhìn một số thứ càng thêm thông thấu hơn một chút mà thôi.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng không lãng phí thời gian, thời gian Vũ La tu luyện bọn họ cũng đều đang đả tọa.
Buổi chiều, một hơi Vũ La đã vận chuyển được mười một đại chu thiên, lại một lần nữa giống như chó chết quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc, ngay cả nước bọt đều không khống chế được chảy ra.
Lại phục dụng Từ Niệm đan của Lư Niệm Vũ lúc này mới xem như là cấp tốc khôi phục lại. Cảm giác thống khổ này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.