Tiên Tuyệt

Chương 1067 - Chương 534-Bắc Cương Hung Thú Chi Vương (Trung)

Hai người tiếp tục đi đến phía sau, tuyết lớn tràn ngập, đi thêm mấy bước hai người cùng ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình.

Cảnh vật phía sau đã tiến vào tầm nhìn, mặc dù bởi vì gió tuyết nhìn có chút mơ hồ, thế nhưng đích thật là nhìn thấy được.

Sườn núi sáu trăm trượng, cộng thêm hung thú khổng lồ không ngờ chỉ có một nửa!

Từ đầu hung thú trên đỉnh núi đến thân của nó ở sườn núi giống như bị một thanh đao từ trên trời chém xuống, chém thẳng thành hai nửa. Vũ La và Chu Thanh Giang nhìn thấy chỉ là một nửa trước mặt, mà một nửa phía sau đã không thấy.

Một mảnh đất trống không.

Vết cắt cực kỳ chỉnh tề, hiển nhiên vô luận là vật gì chém đứt, nhất định vô cùng sắc bén. Pháp bảo Hồng Hoa Ngọc Kiếm nhất phẩm hạ chỉ có thể lưu lại một vết mờ ở trên băng giáp, vậy có thể đem con hung thú này và cả một ngọn núi, từ đầu đến đuôi chém làm đôi phải là thần khí đáng sợ cỡ nào.

Vũ La tự nghĩ, chí ít thực lực hiện tại của mình phối hợp với Thần Kiếm Thiên Tinh là không làm được, có lẽ chờ mình trở thành Đại Năng có thể thử một lần.

Hai người nhìn hung thú và ngọn núi chỉ còn lại một nửa, hít một hơi khí lạnh.

Trinh sát đến đây liền im lặng mà dừng, Vũ La và Chu Thanh Giang lập tức quay lại.

Trở lại doanh địa sắc mặt của hai người đều rất khó coi. Mấy người Lý Vân Đông tiến lên hỏi, hai người cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn mọi người đến trước thi thể của hung thú kia.

Mọi người nhìn thấy sau lưng phát lạnh, Cừu Nhân Hổ vỗ đầu:

- Ta biết rồi, vì sao Băng Giáp Bạch Hùng lúc trước lại bị ta đánh nát bấy dễ dàng như vậy, hơn nữa thi thể dường như có chút không đầy đủ...

Mọi người trăm miệng một lời:

- Đó vốn chính là một cỗ thi thể, hơn nữa là một cỗ thi thể bị thiếu mất một nửa.

Một hồi trầm mặc quỷ dị, mọi người không ai có thể thản nhiên, hành trình Bắc Cương vốn tưởng rằng không có quá nhiều nguy hiểm, hiện tại xem ra so với bình thường càng thêm hung hiểm.

Yên lặng giống như chết chóc duy trì hồi lâu, Lý Vân Đông cắn răng một cái:

- Bất kể là thứ gì, chúng ta nhiều cao thủ như vậy còn có thể phải sợ nó hay sao? Mọi người cẩn thận hơn một chút là được.

Trịnh Tinh Hồn cũng cười mạnh nói:

- Không phải là chúng ta còn chưa gặp phải sao, dọc trên đường đi này vẫn một mực thái thái bình bình.

- Xuất phát!

Mọi người lại đội bão tuyết của Bắc Cương, đi thêm một ngày.

Bởi vì nguy hiểm không biết tên kia, mọi người không dám cưỡi hỏa vân bay lượn đầy trời nữa, tất cả đều đổi thành đi bộ. Tuyết đọng của Bắc Cương, bất cứ chỗ nào cũng có thể sâu quá bắp đùi, tiến lên trở nên cực kỳ khó khăn. Cũng may thân thể của mọi người rèn luyện đều không thành vấn đề, nên cũng không có vì vậy mà làm lỡ tiến độ.

Chỉ là thời gian chạng vạng, mọi người lại gặp phải một con hung thú bị lực lượng thần bí kia chém thành hai nửa.

Con hung thú này nhỏ hơn rất nhiều, thể tích chỉ lớn bằng con voi, bộ dáng có chút giống với con báo, chẳng qua trên đầu mọc ra một đôi long giác lớn bằng nắm tay.

Mặc dù đã chết, trên người hung thú này vẫn còn lóe lên ánh sáng bóng như kim loại.

Nó hùng cứ một đỉnh núi tuyết, bị chặt ngang người, nửa người dưới có bộ dáng gì mọi người cũng không biết.

Chẳng qua, hình thể của con hung thú này không lớn, nói vậy cũng chính là hung thú bình thường của Bắc Cương, đối với mọi người mà nói lực đả kích cũng không lớn.

Thế nhưng sắc mặt của Cừu Nhân Hổ bên cạnh lại có vẻ rất tái, nhìn chằm chằm con hung thú “nhỏ nhắn” kia, than thở một tiếng nói:

- Đây là Bắc Cương Hung Thú Chi Vương, Đế Vương Thiết Báo. Toàn bộ Bắc Cương tìm không ra con thứ hai, mỗi một lần hung thú Bắc Cương tấn công căn cứ Băng Hà Khẩu đều là con Đế Vương Thiết Báo này chỉ huy, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm...

Mọi người nín lặng.

Bắc Cương Hung Thú Chi Vương cũng đã chết, thảo nào các hung thú ẩn núp không dám xuất hiện.

Lại là yên lặng giống như chết.

Vũ La nhìn chằm chằm con Đế Vương Thiết Báo chỉ còn lại một nửa kia cẩn thận quan sát một phen, vẫn như trước không chút thu hoạch. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tối hôm nay nghỉ tạm ở chân núi này đi. Thứ kia đã tới một lần, hẳn là sẽ không trở lại lần thứ hai, ở đây ngược lại là an toàn nhất.

Trịnh Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng:

- Sai lầm! Nếu thứ kia săn giết hung thú, có khả năng rất lớn sẽ trở lại thu lấy con mồi của mình, chúng ta ở nơi này dựng doanh lập trại, vậy không phải là chịu chết sao?

Tất cả mọi người gật đầu, Trịnh Tinh Hồn nói rất có đạo lý.

Vũ La nhíu mày lắc đầu:

- Ta có một cảm giác, cỗ lực lượng này không giống sinh linh.

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó đều lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

- Chỉ sợ thật sự không phải là sinh linh.

Chu Thanh Giang thở dài một tiếng, các loại nghi hoặc lúc trước bởi vì suy đoán này của Vũ La mà giải quyết dễ dàng, đây là giải thích hợp lý nhất.

Từ Băng Giáp Bạch Hùng ban đầu, đến con quái thú mồm rắn xúc tua kia, lại đến Bắc Cương Hung Thú Chi Vương Đế Vương Thiết Báo trước mắt này, đều là bị giết mà không có chút lực phản kháng nào, quái thú mồm rắn xúc tua kia thì thôi đi, cốt giáp trên đầu cũng không nhìn ra cái gì, Băng Giáp Bạch Hùng còn chưa nhìn ra cái gì đã bị Cừu Nhân Hổ đập nát.

Thế nhưng con Đế Vương Thiết Báo trước mắt này chính là nhìn rõ ràng. Con hung thú chí tôn này đã từng chỉ huy đại quân hung thú oai phong Bắc Cương, mặt lộ vẻ dữ tợn, hai chân trước cắm thật sâu vào trong tầng băng, cơ nhục toàn thân giống như thanh thép, dường như đang chạy trốn chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.

Thứ gì có thể làm cho một con hung thú cấp bậc Đế Vương sợ hãi như vậy?

Tu sĩ ư? Không có khả năng. Trên thế giới này tu sĩ có thể đối mặt Đế Vương Thiết Báo

Còn toàn thân trở ra cũng đã là cao thủ tuyệt đỉnh rồi, không có khả năng có tu sĩ làm cho Đế Vương Thiết Báo sợ hãi như vậy.

Hung thú lại càng không có khả năng.

Duy chỉ có một lời giải thích, làm cho Đế Vương Thiết Báo sợ hãi như vậy chỉ có bản thân Bắc Cương biến đổi thất thường này.

Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn suy nghĩ một chút cũng hiểu được Vũ La nói có đạo lý, mặc dù không chịu mở miệng thừa nhận, thế nhưng khi Chu Thanh Giang hạ lệnh cho Hỏa vân Chiến Xa binh dựng doanh lập trại, bọn họ cũng không tiếp tục phản đối nữa.

Nếu như không phải là sinh linh, vậy nơi này đích xác là an toàn. Đạo lý này giống như là bắn tên lung tung, ít có khả năng hai mũi tên cùng rơi vào một điểm.

Một đêm này, thần kinh của mọi người đều rất khẩn trương.

Vũ La vẫn như trước tranh thủ thời gian tu luyện. Một đêm này, dưới sự trợ giúp của Từ Niệm đan, Vũ La lại liên tục ba lần mệt không thể động đậy.

Đến lần thứ ba, hắn đã có thể một hơi hoàn thành mười tám đại chu thiên. Mà lúc này, bản thân Vũ La đã có cảm giác minh ngộ: Mình đã tới một bình cảnh, muốn tiếp tục tiến bước lên một lần mười chín đại chu thiên trong thời gian ngắn là không có khả năng.

Sau khi hoàn thành mười tám đại chu thiên, cảm giác lửa nóng toàn thân kia lại lần nữa xuất hiện. Lần này so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, nóng cháy giống như muốn hòa tan toàn thân hắn.

Vũ La ngồi ở trong trướng bồng, đột nhiên ngẩng đầu, một cỗ quang diễm đỏ thẫm phóng lên cao, cuốn tung trướng bồng quang mang do Hỏa vân Chiến Xa binh dựng lên, ở trong tuyết lớn mênh mông, một đạo quang diễm kia vô cùng xảo diệu đã bắn trúng thi thể của Đế Vương Thiết Báo trên đỉnh núi.

Bụp.

Cỗ thi thể kia vỡ thành bụi phấn đầy trời.

Quang diễm tiếp tục bắn vào bầu trời, mãi đến khi không nhìn thấy. Mà một tiếng long ngâm của Vũ La phát ra lại quanh quân thật lâu ở trong bầu trời.

Lần này, ba người Hướng Cuồng Ngôn đều đã nghe rõ, vô cùng khẳng định chính là Vũ La phát ra.

Không riêng bọn họ, Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn bên ngoài cũng thấy được, nương theo một tiếng long ngâm kia, sắc mặt của Lý Vân Đông trở nên cực kỳ khó coi.

Bình Luận (0)
Comment