Tiên Tuyệt

Chương 1100 - Chương 557-Chém Không Hết Đầu Cừu Nhân (Hạ)

Áo giáp do Thất Long Ngự Giáp thuật hóa thành bên ngoài thân thể Lâm Tuyệt Phong bỗng nhiên giải thể, rắc một tiếng bay ra bên ngoài cơ thể, mỗi phần hóa thành một con quang long.

Lão vung mạnh hai tay, bảy đạo quang long dường như nhận được lệnh triệu hồi, gào thét một tiếng từ trên trời bay xuống, chia nhau chui vào thất khiếu Lâm Tuyệt Phong. - A...

Lâm Tuyệt Phong hét thảm một tiếng, đau đến nỗi cả người run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã ướt đẫm y phục. Lão vừa run lẩy bẩy vừa mò tìm một lọ linh dược, bất chấp tất cả dốc hết vào miệng nuốt chửng.

Vũ La nhìn thấy rõ ràng, linh dược kia vừa vào bụng, từ thất khiếu Lâm Tuyệt Phong phun ra bảy ngọn lửa màu đỏ sẫm. Linh dược thật là ác độc, phen này Lâm Tuyệt Phong thật sự liều mạng già rồi...

A... Lão lại rống to một tiếng, trong miệng phun ra đạo đạo hào quang vàng chói, tiếng hô không dứt, kim quang bất diệt, kéo dài như vậy trong thời gian bảy lần hô hấp.

Khi lão đứng dậy, đôi mắt đã biến thành màu vàng ròng, không có con ngươi, chỉ là hai mảng màu vàng chói.

Trong thân thể lão, lực lượng không khống chế được tuôn ra ngoài thất khiếu, lỗ chân lông, không ngừng có kim quang tuôn ra ngoài như thấm nước.

Hai cánh tay lão đã hoàn toàn biến thành hào quang thuần túy, hoàn toàn trong suốt, không thấy được một chút cốt nhục nào.

Hai cánh tay này ẩn chứa lực lượng khiến cho người ta phải sinh lòng kinh hãi. Lâm Tuyệt Phong cười đắc ý một cái, chẳng qua trong mắt người bên ngoài, nụ cười này vô cùng thê thảm mà kinh khủng. - Thôi Xán, ngươi thật sự có cơ hội giết ta, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng. Triền Long Tuyệt Thiên Thủ... Ngươi cho rằng có thể dễ dàng nhìn thấy chiêu này sao? Cửu Nghi sơn nhất mạch ta truyền thừa vài ngàn năm, tổng cộng chỉ có hai người luyện thành. - Thấy chiêu này rồi, ngươi cũng có thể yên tâm lên đường.

Lão giơ hai cánh tay đã hoàn toàn hóa thành hào quang lên cao, cả bầu trời dường như đang run rẩy kinh sợ. Trong không khí, những tia linh khí li ti run lên, đôi tay Lâm Tuyệt Phong khiến cho người ta có cảm giác như lão đã nắm cả thiên địa trong tay.

Vũ La chỉ nhìn thoáng qua, cũng không biến sắc.

Tay trái nhẹ nhàng khẽ nhấc, phù trận Tứ Đại Chinh nhẹ nhàng dâng lên cao.

Bách Vạn Nhân Đồ hung quang lan tràn thiên hạ, oai phong của đôi tay hào quang kia lập tức bị trấn áp. Vũ La chỉ vào phù trận Tứ Đại Chinh của mình:

- Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm Kỳ Lân Tý, Thiên Mệnh Thần Phù nhị phẩm Lực Bạt Sơn, Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm Thái Thượng Kiếm Chú. Còn có thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ. Thậm chí ta không cần vận dụng tới lực lượng khác, là có thể áp chế lão không thể cựa quậy.

Đúng là lúc đầu, phù trận Tứ Đại Chinh chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu. Sự xuất hiện của Triền Long Tuyệt Thiên Thù khiến cho bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù này cũng có chút hưng phấn, mỗi đạo bèn bạo phát hết toàn lực của mình, uy lực của phù trận này mới có thể bày ra hết.

Huyết diễm cháy bừng bừng đầy trời, Triền Long Tuyệt Thiên Thủ hiện tại không gây ra được chút gợn sóng nào.

Lâm Tuyệt Phong vô cùng tuyệt vọng, lão liều thân chịu trọng thương, cưỡng ép phát động Triền Long Tuyệt Thiên Thủ, tự cho là có cơ hội lật ngược thế cờ, nhưng không ngờ rằng không có chút lực phản kháng trước mặt đối phương.

Đối với Lâm Tuyệt Phong, đây là đả kích mang tính hủy diệt.

Tứ Đại Chinh giáng xuống giống như một ngọn núi lớn. Đôi tay hào quang của Lâm Tuyệt Phong cố gắng chống đỡ, nhưng sức người làm sao có thể đỡ được núi? Tứ Đại Chinh càng ngày càng đè xuống thấp, hai cánh tay Lâm Tuyệt Phong càng ngày càng cong. Mắt thấy Tứ Đại Chinh sắp sửa giáng xuống đỉnh đầu, trong ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Tuyệt Phong chợt hiện lên vẻ giảo hoạt. - Thôi Xán, cho dù ta chết, cũng phải kéo ngươi theo!

Lâm Tuyệt Phong rống lên giận dữ, một điểm hắc quang thình lình từ mi tâm lão bắn ra, xoay tròn bay về phía Vũ La.

Thần sắc Vũ La khẽ biến:

- Lão cũng tìm được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù...

Lâm Tuyệt Phong đã tìm được đạo Thiên Mệnh Thần Phù này từ lâu, đáng tiếc lão không hợp với đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, không có cách nào tu luyện. Lão không có pháp bảo nghịch thiên như Phong Thần Bảng, chỉ có thể tạm thời thu vào trong Cửu Cung.

Hôm nay đã tới bước đường cùng, Lâm Tuyệt Phong bất chấp tất cả, dùng linh nguyên cưỡng ép đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, chuẩn bị nổ tung, đồng quy vu tận cùng Vũ La.

Thiên Mệnh Thần Phù nổ tung uy lực mạnh cỡ nào? Cho dù là Vũ La cũng không biết rõ ràng, nhưng chắc chắn là mạnh hơn cả uy lực của linh phù nhất phẩm bùng nổ.

Hơn nữa đạo Thiên Mệnh Thần Phù này của Lâm Tuyệt Phong chính là Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm, uy lực nổ tung không kém gì sáu đạo linh phù nhất phẩm bạo phát cùng lúc.

Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng, đang chuẩn bị ứng phó, nhưng hắn phát hiện ra Phong Thần Bảng khẽ động, một đạo ỷ niệm truyền vào trong đầu:

- Phát hiện Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay không?

Vũ La hơi do dự, đạo Thiên Mệnh Thần Phù này sắp sửa nổ tung, nếu thu vào trong Phong Thần Bảng, có thể có tổn hại gì không?

Nhưng thời gian căn bản không còn kịp cho hắn suy nghĩ nhiều, sống chết ngay trước mắt, hắn chỉ có thể nhanh chóng dựa theo bản năng của mình, lựa chọn sắc phong.

Phong Thần Bảng nhẹ nhàng bay ra, một đạo linh quang bao phủ lấy đạo Thiên Mệnh Thần Phù kia, chậm rãi thu nó vào trong thân thể mình.

Lâm Tuyệt Phong trợn mắt há mồm, cho dù lúc biết Vũ La chính là Thôi Xán trùng sinh, lão cũng không giật mình kinh hãi tới mức như vậy. Đây là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù tứ phẩm sắp sửa nổ tung, lại bị bắt đi như vậy, lặng lẽ không tiếng động, không hề nghe thấy một tiếng nào dù là rất nhỏ...

Cảm giác này giống như có một cao thủ tuyệt thế khiêu chiến bên ngoài sơn môn, bên trong sơn môn tất cả mọi người co đầu rút cổ không dám ứng chiến. Chợt của sơn môn mở ra, xuất hiện một lão già quét sân tay cầm chổi quét ngang, đẩy lui cao thủ tuyệt thế kia ra xa vài trăm trượng.

Lâm Tuyệt Phong nghĩ mãi vẫn không thông, lồng ngực càng ngày càng khó chịu, rốt cục rống to một tiếng, phun ra một vòi máu.

Vũ La thong thả biểu diễn Cửu Long Thôn Nhật, Độc Long Bích Ngọc Đằng, mang hai con rùa lai lịch thần bí của mình ra:

- Ta vốn tường rằng tìm lão báo thù là một việc rất có khoái cảm. Trong mấy năm trùng sinh, ta vẫn lấy báo cừu làm mục tiêu đệ nhất, nhưng đến giờ phút này, ta lại cảm thấy hết sức vô vị. - Thậm chí ta nghi ngờ, tên Lâm Tuyệt Phong tiền kiếp đánh nhau chết sống với ta rốt cục có phải là lão hay không. Ta vẫn chưa dốc hết toàn lực, lão đã không chịu nổi một đòn.

Lúc Lâm Tuyệt Phong nhìn thấy hai con rùa, ánh mắt lão lộ vẻ hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng là Vũ La còn rất nhiều con bài tẩy, nhưng lão không đủ tư cách làm cho Vũ La phải sử dụng tới những con bài tẩy này.

Tứ Đại Chinh còn đang giáng xuống, đôi cánh tay hào quang của Lâm Tuyệt Phong càng ngày càng mờ nhạt.

Hứng chí của Vũ La đã cạn, hắn khẽ động niệm, Tứ Đại Chinh chợt bay lên. Lâm Tuyệt Phong còn chưa kịp thở lấy hơi, Vũ La cầm kiếm bằng hai tay vung lên.

Đầu Lâm Tuyệt Phong giống như một quả cầu bay ra thật xa.

Mỗi lần đầu lăn một vòng, trước mắt Lâm Tuyệt Phong hiện lên một cảnh tượng khác nhau.

Thiếu niên ngây thơ được chọn vào sơn môn, khoảnh khắc ấy chính là tò mò, ước mơ, hạnh phúc.

Sư huynh trong sơn môn hà hiếp lão khắp nơi, uất ức không thể nói, khoảnh khắc ấy chính là đau khổ.

Cuối cùng có một ngày bị các sư huynh đánh ngã xuống đất, đứng thành một vòng tiểu tiện trên người lão, khoảnh khắc ấy chính là nhục nhã.

Một đêm sấm sét rợp trời, một lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ sư huynh, máu tươi bắn ra đỏ chói. Khoảnh khắc ấy chính là khoái chí, điên cuồng.

Trong mưa to lão chạy ra sơn môn, ngửa mặt lên trời rống giận: “Bắt đầu từ lúc này, trên đời không có Lâm Thái Bình nữa, chỉ có Lâm Tuyệt Phong. Một ngày nào đó, ta phải làm cho tất cả mọi người trên thế giới này nhìn lên ta!” Khoảnh khắc ấy chính là ngông cuồng ngang ngược.

Đổi tên đổi họ, đầu nhập Cửu Nghi sơn, gương mặt lão trở nên trơ trơ như đá, ứng phó hết thảy kích thích bên ngoài.

Trở thành đệ tử nhập môn của chưởng môn.

Trở thành chưởng môn.

Cửu Đại Thiên Môn tụ hội.

Bình Luận (0)
Comment