Tiên Tuyệt

Chương 1109 - Pháo Bắn Độc Mạch

Cho dù là Vũ La cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng khổng lồ đang giãy dụa không ngừng, ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ từ dưới mặt đất chui lên, xé ra một lỗ thủng to tướng trên mặt đất.

Một tiếng gào thét rất lớn vang lên, từ trong thân thể quái vật kia lại phân hóa ra hai cái đầu to, mỗi đầu đều há to cái miệng khổng lồ đáng sợ của mình, từ hai phía khác nhau cắn về phía Vũ La.

Chiếc đầu bên trái vọt tới một nửa, thình lình phía trước xuất hiện một thanh phi kiếm, chiếc đầu này hoàn toàn bất ngờ, lập tức va phải. Chỉ nghe thấy một tràng thanh âm leng keng liên tiếp, nước đen vô cùng tận từ trên trời rơi xuống, chiếc đầu này vội vàng lui trở lại, nhưng chỉ còn một nửa.

Chiếc đầu bên phải xông tới gặp một điểm kim quang lóe lên, một đạo linh phù nhất phẩm từ trên trời giáng xuống, nặng bằng vạn cân đập mạnh vào cổ nó.

Cũng không biết linh phù kia có gì ảo diệu, còn sắc bén hơn cả Thần khí, xoẹt một tiếng đã chặt đứt chiếc đầu này hết sức dễ dàng.

Đầu cự thú khổng lồ rơi trên mặt đất, cái miệng há to kinh khủng của nó vẫn còn mấp máy với vẻ không cam lòng, hàm răng nó nghiến vào nhau nghe ken két một lúc, sau đó dần dần hóa thành một mảng nước đen nồng đậm.

Thần sắc Vũ La khẽ động, như nhớ lại chuyện gì. Hắn khẽ khoát tay, Vu lực màu vàng sẫm phát động, một đạo lưu quang màu vàng sẫm vù một tiếng bắn trúng cái đầu cự thú bị Độc Long Bích Ngọc Đằng quấn lấy.

Cái đầu bị đau, điên cuồng hét lên liên tục, giãy dụa càng thêm mãnh liệt. Nhưng Vu lực màu vàng sẫm vốn vô cùng thuận lợi sau khi trở lại Trung Châu, lần này lại không có tác dụng gì quá lớn trước cự thú này, dường như chỉ làm cho nó cảm thấy đau đớn một chút mà thôi.

Vũ La âm thầm gật đầu, không hề lãng phí Vu lực màu vàng sẫm nữa, lại vung tay lên lần nữa, hư ảnh cự hùng rống giận nhào tới. Phù Cổ chỉ còn cách một bước là có thể thăng tiến cảnh giới, thực lực gia tăng, chiến lực hư ảnh cự hùng cũng tăng lên không ít, trảo khổng lồ của nó vỗ mạnh, bốp một tiếng giống như đập vỡ một quả dưa hấu, cái đầu này lập tức vỡ tan làm năm, bảy mảnh, nước đen bắn tung đầy trời. Đáng tiếc hư ảnh cự hùng căn bản không có thực thể, nước đen xuyên qua thân thể nó mà không gây ra tổn hại gì.

Ba người liên thủ, Lư Niệm Vũ cũng không có cả cơ hội xuất thủ, cự thú kia đã bị giải quyết.

Chu Hoành ở một bên nhìn thấy nhiệt huyết sôi trào, đây mới thực sự là lực lượng, lực lượng tuyệt đối.

Chẳng trách bốn người liên thủ, ngay cả nhân vật như Lâm Tuyệt Phong, Trịnh Tinh Hồn cũng vô cùng kiêng kỵ, quả là tố hợp vô địch thiên hạ.

Ba cái đầu đã bị đánh tan tác, nhưng thân thể khổng lồ của quái vật còn đang giãy dụa, một đoạn thân thô to từ dưới đất trồi lên. Không bao lâu sau, thân thể khổng lồ của quái vật trên mặt đất đã dài hơn ba trăm trượng.

Cự thú này vừa giống rắn vừa giống giun, toàn thân toát ra quang hoa đen kịt, khiến cho người ta nhìn thấy lập tức sinh lòng chán ghét.

Trên thân thể nó thình lình nhô lên, bành trướng rất nhanh, rốt cục sinh ra một cái đầu mới. Trên đầu nứt ra một đường, sinh ra một cái miệng rất to đầy răng nhọn.

Chỉ sau nháy mắt, thân thể cự thú này đã nhanh chóng sinh ra năm cái đầu như vậy.

Lư Niệm Vũ thấy vậy nổi hào khí, cất tiếng cười sang sảng:

- Xem ra đến phiên lão nhân gia ta rồi...

Lão giơ tay lên điểm ra một chỉ, một viên linh đan màu đỏ sẫm bay ra, ngọn lửa bùng lên. Một con Tam Túc Kim ô từ trong ngọn lửa bay ra, lợi trảo như được đúc bằng sắt thép, nhất thời đập vỡ một cái đầu cự thú, hóa thành nước đen rơi xuống đất.

Nhưng sự đáng sợ của cự thú kia cũng đã thể hiện ra, thân nó vẫn không ngừng chui lên từ dưới đất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà Lư Niệm Vũ xuất thủ, thân thể cự thú đã dài tới sáu trăm trượng.

Thân thể khiến cho người ta chán ghét kia liên tục không ngừng sinh ra đầu mới.

Bốn người Vũ La xuất thủ liên tục đã đập nát tám cái đầu, nhưng số lượng đầu của quái vật kia chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Vũ La điểm ra một chỉ, Thần Điểu Đồng Hoàn loảng xoảng bay ra, bay lên không giữa Phượng Hoàng Thần Hỏa màu vàng. Mỏ phượng bén nhọn cong như lưỡi hái vẽ ra một đạo quang hoa hình bán nguyệt giữa không trung. Phượng Hoàng gáy vang, đạo quang hoa hình bán nguyệt kia bắn ra, nhưng không bắn thẳng về phía quái vật, mà là dán sát mặt đất bay tới, đánh trúng thân thể quái thú, chặt đứt tận gốc thân thể nó.

Một dòng suối nước đen rất lớn từ chỗ thân thể bị chặt phun ra, nhìn qua giống như là từ dưới đất phun lên.

Thân thể cự thú sinh ra không ngừng, những cái đầu đáng sợ của nó cũng theo đó sinh ra không ngừng. Vũ La chặt đứt tận gốc, quả nhiên tốc độ sản sinh đầu của nó chậm đi rất nhiều.

Lượng nước đen phun ra rất nhiều, không bao lâu sau đã tạo thành một đầm nước đen sì.

Thân thể cự thú chui xuống đất càng không ngừng giãy dụa, dường như nó muốn dìm toàn thân mình xuống đầm nước đen kia. Vũ La cau mày, sau đó quyết định chịu cực một lần mà an nhàn cả đời: - Mọi người tránh ra!

Ba người Hướng Cuồng Ngôn quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên đã đoán ra Vũ La muốn làm gì. Chu Hoành còn có chút sững sờ, Lư Niệm Vũ đã kéo y chạy đi:

- Tiểu tử ngươi còn không mau đi, ở lại chờ gặp họa sao?

Bốn người đi xa, Vũ La một mình đối mặt quái vật kia.

Không có những người khác kìm chế, quái vật nổi hung tính, gào thét quay tám mươi mấy cái đầu dữ tợn xung quanh Vũ La không ngừng, lúc nào cũng có thể giáng xuống cắn xé Vũ La tan xác.

Thân hình Vũ La thấp thoáng, dễ dàng thoát ra khỏi vòng vây của những cái đầu. Phía sau hắn hiện ra một mảng hư ảnh, pháp bảo công kích cỡ lớn nặng nề xuất hiện, Vũ La thoáng động ý niệm, pháp bảo công kích cỡ lớn lóe sáng linh quang.

Nơi xa, Hướng Cuồng Ngôn cũng cảm thấy đau lòng:

- Quả là tên phá của, dùng linh phù làm đạn pháo, lãng phí vô cùng, muốn bị trời phạt...

Chu Hoành có hơi ngơ ngác:

- Dùng linh phù làm đạn pháo sao? Một đạo linh phù bắn một phát là hết ư?

Cho dù là linh phù cửu phẩm cũng có thể khiến cho tu sĩ Tu Chân Giới tranh đoạt một trường mưa máu gió tanh. Bất kể là người nào chiếm được cũng sẽ truyền xuống đời đời làm gia bảo. Nhưng Vũ La chỉ dùng làm đạn pháo bắn đi một phát, làm như vậy quả thật là xa xỉ.

Chu Hoành cảm thấy muội muội mình gả cho một tên phá của thật sự.

Y còn đang suy nghĩ, bên kia đã nổ ầm một tiếng rất lớn, hào quang phóng vút lên cao, lanỏa bốn phía, chiếu rọi bên trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái bừng sáng.

Một luồng sáng mông lung bắn ra.

Hướng Cuồng Ngôn lắc đầu:

- Linh phù bát phẩm, may, may quá, lần này tiểu tử kia không dùng linh phù thất phẩm, coi như là tiết kiệm rồi.

Chu Hoành nghe vậy giật mình kinh hãi, há miệng thật to quên khép lại:

- Linh... Linh phù bát phẩm ư, hắn còn dùng linh phù thất phẩm làm đạn pháo nữa sao? Thật là phá của, vì sao muội muội ta lại đi theo một phu quân phá của như vậy?

Chu Hoành giậm chân lia lịa, đau lòng không ngớt.

Luồng sáng kia bắn chính xác trúng mục tiêu, lập tức dâng lên một đám mây hình nấm khổng lồ, dường như có thể phá vỡ cả bầu trời. Một làn sóng nhiệt vô cùng đáng sợ lan tràn ra, Chu Hoành run lên một cái, lúc này mới cảm thấy yên tâm, hẳn là quái vật đáng ghét kia không thể làm phiền mọi người được nữa.

Tuy rằng phát pháo này bắn ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng dù sao Chu Hoành cũng hết sức đau lòng. Theo như y thấy của muội phu cũng là của muội muội mình, lãng phí như vậy thật là tội lỗi.

Hướng Cuồng Ngôn chờ vụ nổ kết thúc, lập tức tiến về phía trước.

Mặt đất đã có thêm một cái hố khổng lồ, quái vật do hắc mạch kia hóa thành đã biến mất không thấy, ngay cả nước đen kịch độc cũng đã bị bốc hơi sạch sẽ.

Vu Thiên Thọ vội vàng vuốt mông ngựa lão sư mình:

- Sư tôn thật là uy vũ, bắn ra một phát pháo, quái vật kia không còn lại chút tro tàn. Cũng chỉ có sư tôn mới có được thủ đoạn bậc này, người khác e rằng không có...

Bình Luận (0)
Comment