Quái vật to đầu thình lình xông về phía trước, cái miệng kinh khủng của nó nuốt chửng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng.
Vu Thiên Thọ gầm thét một tiếng, dùng hết toàn bộ lực lượng, muốn thu kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng trở về. Cho dù không thể cứu về toàn bộ, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mỗi một thanh phi kiếm trong kiếm trận này đều là tâm huyết, là tác phẩm đắc ý nhất của lão, nháy mắt mất đi toàn bộ, e rằng Vu Thiên Thọ sẽ hộc máu thật sự.
Đáng tiếc quái vật to đầu này quỷ dị vô cùng, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng vừa vào trong miệng nó, một cỗ lực lượng kỳ dị xuất hiện, dễ dàng cắt đứt liên lạc giữa Vu Thiên Thọ và kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng.
Vu Thiên Thọ nhìn thấy cổ quái vật to đầu nổi vồng lên, sau đó chậm rãi chuyển động xuống dưới, biết đó là kiếm trận yêu quý của mình đang bị nó nuốt vào trong bụng, tức tối gầm lên một tiếng, liều lĩnh xông về phía quái vật.
Hướng Cuồng Ngôn tiện tay đánh ra một đạo linh phù, linh phù hóa thành một đạo hào quang màu trắng mềm mại, trói chặt Vu Thiên Thọ lại.
Vu Thiên Thọ rống giận:
- Buông ra, để lão phu liều mạng với nó!
Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng, hào quang màu trắng thình lình xuất hiện sau gáy Vu Thiên Thọ, giáng mạnh một cái. Chỉ nghe Vu Thiên Thọ hự lên một tiếng, ngã lăn ra.
Vũ La nhìn chằm chằm quái vật to đầu kia, chỉ thấy kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng chui trong thân thể nó từ đầu thẳng đến đuôi, không khỏi lấy làm kỳ quái.
Bất kể là quái vật gì, khi ăn cũng phải trải qua quá trình tiêu hóa, thức ăn phải dừng trong bụng một thời gian ngắn mới đúng. Nhưng sau khi kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bị nó nuốt chửng, cứ như vậy chui thẳng xuống dưới, đến phần đuôi chui ra ngoài, chìm thẳng xuống đáy đầm nước.
Lúc này trong đầm nước đã không còn bao nhiêu nước đen nữa, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng vào trong đầm nước tựa hồ muốn giẫy dụa. Nhưng rất nhanh dưới đáy đầm nổi lên một cỗ nước đen, nháy mắt bao vây kiếm trận, chậm rãi kéo xuống đáy đầm. Sau đó cả đầm nước bốc lên một bọt khí khổng lồ, chỉ nghe ục một tiếng, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng biến mất không thấy gì nữa.
Vũ La nhướng mày, lặng lẽ không tiếng động thả ra Phù Cổ.
Phù Cổ tiến nhanh xuống đầm nước, kịp lúc nhìn thấy kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng toát ra hào quang rực rỡ xinh đẹp bị một cỗ lực lượng kéo đi, thân bất do kỷ chìm vào sâu trong lòng đất. - Rốt cục là vật gì?
Lúc này, ngay cả Vũ La cũng có chút mê hoặc.
Quái vật to đầu nuốt chửng kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, tựa hồ còn chưa đủ, đôi mắt dài nhỏ của nó nhìn chăm chú những người còn lại.
Lư Niệm Vũ buông tiếng than dài:
- Rốt cục ta đã hiểu vì sao những tiền bối ngã xuống trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này không để lại chút gì...
Quái vật to đầu này ăn cả kiếm trận, còn gì mà nó không ăn được?
Hướng Cuồng Ngôn tiến lên phía trước nói:
- Hiện tại xem ra Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này dễ vào khó ra, lão già Vu Thiên Thọ kia lần trước quả thật là may mắn.
Bọn họ dễ dàng tiến vào, không gặp phải trở ngại gì, nhưng hiện tại muốn đi ra ngoài cũng là muôn vàn khó khăn. Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này giống như một thợ săn giảo hoạt, từ từ dẫn dụ con mồi vào tròng, sau đó thình lình phát động một đòn chí mạng.
Nước đen trên thân thể quái vật to đầu bắt đầu khởi động, giống như chất nhầy, nhìn qua vô cùng ghê tởm.
Hướng Cuồng Ngôn hừ một tiếng:
- Con khốn này xem ra còn chưa ăn no, hết sức tham lam. Để cho ta!
Vũ La kéo lão lại:
- Ta hiểu rõ nó, để cho ta.
Vũ La tiến lên mấy bước, một mình đứng trước mọi người, đối mặt quái vật to đầu kia.
Trong đầm nước, vẫn có rất nhiều nước đen không ngừng trào ra, sôi lên sùng sục. Mà một ít nước đen đã bị quái vật to đầu dẫn lên thân mình.
Chỉ sau một lúc, đường kính đầu quái vật đã đạt tới ba trăm trượng, cao bốn trăm trượng, quả là siêu cấp quái vật kinh khủng.
Nó nhìn Vũ La, trong mắt rõ ràng lộ vẻ khinh thường. Nhưng Vũ La vẫn cứ đứng yên tại chỗ ngẩng cao đầu, không chút nào tỏ ra nhát gan nhìn thẳng vào mắt nó. Chuyện này làm cho nó quát lên như sấm, cảm thấy bản thân mình đã bị đối phương khiêu khích.
Quái vật to đầu phát ra một tiếng rống giận dữ chấn động thiên địa, há miệng thật to bổ xuống, muốn nuốt chửng Vũ La vào trong bụng.
Chu Hoành thấy Vũ La dường như bị dọa sững sờ, ngây người ra tại chỗ, đối mặt quái vật to đầu đáng sợ như vậy lại đứng yên ở đó không nhúc nhích, khẩn trương kêu lên: - Muội phu chạy mau...
Hướng Cuồng Ngôn kéo y lại:
- Không cần lo lắng, tên khốn này tự có tính toán của riêng mình.
- Tính toán gì chứ, chẳng lẽ hắn muốn tiến vào trong bụng quái vật kia sửa trị nó? Nhưng các ngươi cũng nhìn thấy, ngay cả kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của Vu tiên sinh cũng bị nuốt mất, hắn tiến vào thì có thể làm gì được?
Hướng Cuồng Ngôn cũng không biết nên nói gì.
Không riêng gì lão, ngay cả Lư Niệm Vũ, tất cả mọi người không ngờ rằng pháp bảo loại kiếm trận lợi hại như kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, cũng bị quái vật to đầu nuốt chửng như vậy.
Hơn một vạn thanh phi kiếm này là tâm huyết cả đời của Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ chính là đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư, lão luyện chế phi kiếm, thanh nào mình hài lòng mới chịu lưu lại, sung vào kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng. Phẩm chất những thanh phi kiếm này rất tốt, tạo thành kiếm trận được cho là có hy vọng nhận được danh hiệu Trung Châu đệ nhất lợi khí. Bảo vật như vậy, quái vật to đầu cũng có thể nuốt vào mà không tốn thương cọng lông sợi tóc, rốt cục Vũ La có thể có biện pháp gì, nói thật ra trong lòng Hướng Cuồng Ngôn cũng không biết chắc.
Mắt thấy kia quái vật to đầu sắp sửa nuốt chửng Vũ La, lúc này Vũ La mới từ từ giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng chấn một cái. Một cỗ sương mù màu xám thình lình xuất hiện, khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ lấy quái vật to đầu. - Đây là vật gì?
Lư Niệm Vũ vò vò chòm râu của mình, nghi hoặc không hiểu:
- Pháp bảo ư? Không giống, không có dao động linh lực gì cả. Linh phù ư? Cũng không giống, chắc chắn không phải là linh đan rồi, càng không có khả năng...
Ba người đoán rằng thứ mà Vũ La lấy ra đối phó quái vật to đầu này hẳn phải là bảo bối kinh thiên động địa, bằng không làm sao có thể chịu được quái vật to đầu?
Nhưng mảng sương mù màu xám này không có chút dao động linh lực nào, rốt cục là thứ gì?
Hướng Cuồng Ngôn cũng chưa bao giờ thấy qua Vũ La thi triển thủ đoạn như vậy, Lư Niệm Vũ bên cạnh hỏi với giọng nghi hoặc:
- Vật này có thể làm được sao?
Hiển nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy không được.
Thế nhưng quái vật to đầu kia bị màn sương mù màu xám này bao phủ cũng giống như khỉ đụng phải lửa, gào lên một tiếng thê lương điên cuồng lui nhanh về phía sau, nhanh tới mức khó lòng tin được.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn trợn mắt há mồm:
- Đây... Đây là chuyện gì vậy?
Vũ La dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho quái vật to đầu như vậy, hắn nhanh chóng đuổi theo quái vật to đầu, tay điểm ra nhanh như điện chớp, mỗi một chỉ như vậy lập tức có một luồng sương mù màu xám xuất hiện phía sau đường lui của quái vật to đầu. Sau đó quái vật to đầu giống như bị một dao cắt trúng, điên cuồng thoát đi. Rốt cục cũng ép được quái vật to đầu phải lùi trở về đầm nước, hai tay Vũ La thình lình vung mạnh, phấn vụn màu xám bay ra đầy trời, bao phủ cả đầm nước.
Lúc này rốt cục ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng nhìn thấy rõ ràng, thì ra sương mù màu xám kia là một loại phấn vụn màu xám. Nhưng ba người vẫn lấy làm nghi hoặc: Phấn vụn này là gì mà có được uy lực đáng sợ bực này?
Phấn vụn màu xám bao trùm cả đầm nước, giống như bão tuyết bay lả tả xuống.
Trong đầm nước đen vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát ruột gan. Tất cả nước trong đầm quay cuồng kịch liệt, lúc này cả đầm nước trông như một nồi nước sôi, bên dưới lửa cháy bừng bừng, đun cho nước trong nồi sôi trào.
Quái vật to đầu chìm trong nước đen không ngừng giãy dụa, tiếng thét chói tai càng ngày càng thê lương, càng ngày càng yếu ớt.