Tiên Tuyệt

Chương 112 - Hung Nhân Hung Diễm

Vừa mới được lợi khí sát phạt bậc này, Vũ La cũng không nhịn được có chút ngứa tay. Đáng tiếc trước mắt không có địch nhân nào có thể tập luyện, Vũ La đành nghĩ tới lão ma đầu dưới Ly Nhân Uyên, có lẽ phải tìm lão phát tiết một trận.

Vũ La bất đắc dĩ thu Kỳ Lân Tý và mười bốn đạo linh phù, sau đó mở Thiên Phủ Chi Quốc ra.

Kể từ sau khi cóc đất sét kia phun ra đồng tiền ngọc thứ nhất, bèn nằm yên không nhúc nhích một chỗ, Dường như nó ba năm không cần ăn, ăn một lần Đủ cho ba năm vậy.

Vũ La đã luyện công pháp trong đồng tiền ngọc thứ nhất tới cảnh giới đại thành, hiện tại hắn rất cần đồng tiền ngọc thứ hai.

Hắn đi xung quanh cóc đất sét vài vòng, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khiến cho nó hoạt động. Hắn bèn mang cóc tới cạnh rừng trúc, hái một mầm ngọc trong chứa đầy Ngọc Duẩn Tủy Tương, ân cần đưa tới tận miệng cóc. Đáng tiếc miệng nó ngậm chặt, chỉ có hai mắt nó mở trừng trừng, ngây dại nhìn trời không nhúc nhích.

Vũ La đảo mắt liên hồi, chẳng lẽ nó đã chán ăn mầm ngọc rồi sao?

Hắn lục tìm tài sản của mình, lấy ra Giao Cân do Mạc Thiên Ngôn tặng.

Hắn đưa tới tận miệng cóc đất sét, người ta vẫn chẳng đoái hoài, Vũ La tự giễu một câu:

- Xem ra lão nhân gia ngài tuổi tác đã cao, không còn răng để ăn thứ này...

Hắn nghiến răng một cái, lấy viên Độc Long đan ra, nhưng cóc đất sét vẫn thờ ơ lãnh đạm, Vũ La cảm thấy buồn bực, không biết rốt cục đã có chuyện gì.

Chẳng lẽ cóc này sợ sống lại? Hay là có mình bên cạnh, nó không dám ăn?

Vũ La vò Giao Cân và Độc Long đan lại thành một cục, vứt bên cạnh cóc đất sét, sau đó rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc.

Lúc này trời đã sáng, Vũ La sực nhớ ra, vỗ trán đánh đét: hỏng bét, hôm nay tựa hồ là phiên trực của mình.

Trong Yên sơn, một đoàn người đang ung dung mà đi.

Mặc dù nơi này không phải là cấm địa Yên sơn, nhưng cũng có hung thú tứ phẩm như Hống Phong Hổ, Thiết Lân Mãng... thường hay lui tới, Nếu là tu sĩ thông thường, chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể trở thành mồi trong bụng nó.

nhưng dáng vẻ những người này tỏ ra hết sức nhẹ nhàng thoải mái, vừa đi vừa tán gẫu.

Một người trong đó một thân bạch y, dung mạo tuấn lãng, cử chỉ phong nhã, ba người còn lại khoác sắc phục xanh đen. Nhìn bề ngoài bốn người hết sức ung dung nhàn nhã, nhưng chán họ điểm nhẹ một cái, đã vượt qua khoảng cách hàng chục trượng, tốc độ cực nhanh.

Trong ba người mặc sắc phục, có một người chợt lên tiếng nói:

- Bạch huynh, huynh đi nhậm chức, cần gì mặT ủ mày chau như vậy?

Phong thái Bạch Thắng Kiếp vẫn như trước, chẳng qua đầu mày cuối mắt mơ hồ có vẻ lo âu, nghe người kia hỏi, y cười khổ đáp:

- Nam Cung huynh, lòng huynh tự biết, cần gì phải hỏi ta?

Nam Cung Bảo cầm đầu ba người mỉm cười:

- Không phải chỉ là một tiểu tử cảnh giới Cửu Cung thôi sao, vì sao huynh lại lo âu như vậy?

Bạch Thắng Kiếp khoát khoát tay:

- Các huynh chưa từng thấy hắn, tự nhiên không hiểu được. Lần này ta đi Nhược Lô Ngục, trách nhiệm gánh vác trên vai hết sức nặng nề. Nếu làm tốt, cấp trên vui vẻ, tự nhiên tất cả đều vui vẻ. Nếu làm không tốt... e rằng sau này phải nhờ Nam Cung huynh chiếu cố nhiều hơn.

Nam Cung Bảo nhướng mày:

- Chẳng lẽ tiểu tử kia khó đối phó vậy sao?

Bạch Thắng Kiếp gật đầu, Nam Cung Bảo lập tức vỗ ngực:

- Huynh yên tâm, lần này huynh đệ chúng ta tới đó, trước hết sẽ làm mất mặt tiểu tử kia, diệt hết ngạo khí của hắn, nhất định giúp huynh dạy cho hắn một bài học.

Bạch Thắng Kiếp mừng rỡ, vội vàng ôm quyền:

- Nam Cung huynh chính là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hào Môn, có huynh xuất thủ, ắt hẳn tiểu tử kia phải ngoan ngoãn vào khuôn khổ, Sau này Bạch mỗ đã có thể cao gối vô ưu, xin cảm tạ huynh trước vậy.

Nam Cung Bảo được y vuốt mông ngựa, phổng mũi cười ha hả, vung tay nói:

- chỉ là chuyện nhỏ, cần gì khách sáo.

Bạch Thắng Kiếp biết Vũ La bất quá chỉ mới đạt tới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, Cửu Cung có năm cảnh giới: Lậu Thất, Hàn Xá, Quảng Hạ, Hào Môn, Cung Đình, mỗi cảnh giới như vậy lại có ba cảnh giới nhỏ, Nam Cung Bảo này đã đạt tới cảnh giới Hào Môn đỉnh phong, cao hơn Vũ La rất nhiều, Có y xuất thủ, chẳng trách Bạch Thắng Kiếp có thể cao gối vô lo.

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, đã tới trước cửa Nhược Lô Ngục, Nam Cung Bảo ngửa cổ nhìn Nhược Lô Ngục hùng vĩ, không nhịn được gật gật đầu:

- Đã tới qua Nhược Lô Ngục vài lần, nhưng lần nào tới cũng phải chấn động một hồi.

Mọi người xung quanh gật đầu lia lịa, lúc này đang là sáng sớm, ở phía Đông Yên sơn, thái dương đang lên, chiếu một luồng lực dương hỏa mênh mông cuồn cuộn vào pho tượng chim sẻ bằng đồng trên nóc Nhược Lô Ngục.

Quanh thân tượng sẻ hào quang chói sáng, tựa hồ có thể tranh cùng ánh sáng thái dương.

Bên trong ngôi nhà đá ngoài cửa Nhược Lô Ngục, mấy tên ngục tốt thò đầu ra ngó dáo dác, Một tên bên cạnh Nam Cung Bảo tiến lên phía trước quát hỏi:

- Hôm nay là ai đang trực, thượng sứ tới đây, còn không mau ra nghênh đón?

Đám ngục tốt ngơ ngác nhìn nhau, vốn mọi người đều canh gác đại môn này một cách qua loa chiếu lệ, không ai xem là nghiêm túc. Cho nên hôm nay không thấy Vũ La tới, mấy người bọn họ bèn tụ tập lại với nhau chơi bài cửu, lại không ngờ có một đám người tới đây như vậy.

Đám ngục tốt không biết rõ ý nghĩa quan phục trên người bọn Nam Cung Bảo, nhưng bọn họ nhận ra Bạch Thắng Kiếp. Đây là người mà Diệp Niệm Am Đại nhân phải đích thân ra nghênh tiếp, bọn ngục tốt không dám đắc tội, vội vàng ra ngoài thi lễ:

- Hồi bầm thượng sứ, hôm nay là phiên trực của Vũ La Ban Đầu.

Vũ La ư?

Ba người Nam Cung Bảo nghe vậy không khỏi nhìn sang Bạch Thắng Kiếp, Bạch Thắng Kiếp hội ý mỉm cười gật đầu, Nam Cung Bảo đã hiểu, bèn ra vẻ nghiêm nghị quát to:

- Vũ La ở đâu?

- Vũ Ban Đầu... hắn... hắn còn chưa tới...

-Khốn kiếp!

Nam Cung Bảo quát to:

- Đang phiên trực nhật, vì sao hắn lại không tới, dám coi quy củ của Cửu Đại Thiên Môn chỉ là trò đùa ư? Vạn nhất tù phạm chạy thoát, hắn gánh vác được không?

Mấy tên ngục tốt oan ức vô cùng, không hiểu vì sao hôm nay xui xẻo tới mức này, gặp phải một đám đầu trâu mặt ngựa. Thật là xui xẻo, lát nữa trở về chơi bài cửu phải cẩn thận một chút mới được, bằng không sẽ thua tới nỗi quần cũng không còn.

Nam Cung Bảo muốn nhân cơ hội này ra oai, bèn cười gằn một tiếng, trừng mắt quát mấy tên ngục tốt:

- Một người chạy đi mời vị Vũ La Ban Đầu oai phong kia ra đây cho ta. Ta muốn nhìn xem quy củ của Cửu Đại Thiên Môn có thể thực hiện được trong Nhược Lô Ngục các ngươi không.

Trước tiên đã ra oai chụp mũ bọn ngục tốt, Nam Cung Bảo không phải là kẻ ngu đần, muốn nhân cơ hội này trách tội Vũ La. Mặc dù sai lầm nho nhỏ này cũng không ảnh hường tới Vũ La là mấy, nhưng vẫn có thể hạ hắn xuống cho bõ ghét.

Một tên bên cạnh Nam Cung Bảo bước lên, tung cước đá vào mông một tên ngục tốt:

- Con bà nó, không nghe thấy lời của Nam Cung Đại nhân ư, còn không mau cút trở về...

Một cước này mặc dù là đá vào mông, nhưng phát lực cũng rất mạnh. Tên ngục tốt kia chỉ là tu sĩ cảnh giới Khai Khiếu, làm sao là đối thủ của những thượng sứ này? Một cước này đá cho y bay lên không, người còn ở giữa không trung đã kêu thảm một tiếng, vãi ra một đường máu tươi, sau đó rơi ầm xuống đất. Lúc này y đã hôn mê, thất khiếu chảy máu tươi ồng ộc, hiển nhiên nội phủ bị thương không nhẹ.

những tên ngục tốt còn lại thấy vậy sững sờ, liếc nhìn bọn Nam Cung Bảo. Địa vị của bọn họ quá thấp, hoàn toàn không hiểu mọi người vốn là ‘người một nhà' vì sao những người này lại xuất thủ ác độc như vậy.

- Nhìn cái gì vậy? Có tin rằng lão tử thưởng cho các ngươi mỗi tên một cước như vậy hay không?

Người nọ vừa nói vừa bước nhanh lên phía trước, thật sự không chút khách sáo, tung cước đá cho hai tên ngục tốt còn lại bay đi.

Miệng mũi hai tên ngục tốt tuôn đẫm máu tươi, một người chưa kịp rơi xuống đất cũng đã ngất đi, người còn lại tuy rằng hộc máu, nhưng vẫn còn có thể gắng gượng đứng vững. Người này được cố ý lưu lại, cũng phải có người chạy đi báo tin cho Vũ La.

- Các ngươi... các ngươi khinh người quá đáng...

Tên ngục tốt nọ nghiến răng nghiến lợi, uất ức vô cùng.

Tên đi cùng Nam Cung Bảo cười lạnh một tiếng:

- Khinh người quá đáng ư, các ngươi là thứ gì, dám nói với đại gia như vậy?

Người nọ tiến lên một bước, không chút khách sáo quất một bạt tai vào mặt ngục tốt nọ, đánh cho ngã lăn ra đất. Y lại giơ chân giẫm lên mặt tên ngục tốt, ra sức chà đạp, Mặt tên ngục tốt chà dưới đất, bị mặt đá mài, vết máu loang lổ.

- ức hiếp các ngươi ư, dù ta có ức hiếp các ngươi, các ngươi cũng chỉ là một đám ngục tốt phế vật ăn xong chỉ có nước chờ chết mà thôi. Không riêng gì các ngươi, ngay cả Ban Đầu của các ngươi, tên khốn Vũ La kia cũng là như vậy. Đám phế vật này, mau mau gọi con chó Vũ La kia ra đây dập đầu nhận tội, bằng không hôm nay sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ!

Trên đại môn im lìm của Nhược Lô Ngục, hai pho tượng Bệ ngạn trợn mắt giận dữ, xem hết thiện ác nhân gian, chẳng qua bọn Nam Cung Bảo không thể nào phát hiện.

Một đạo hào quang hình trôn ốc chợt lóe trên đại môn, Vũ La vừa sửa sang y phục vừa nhảy ra ngoài nói:

- Mải mê tu luyện, cho nên tới muộn...

Hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai thủ hạ ngục tốt của mình hôn mê bất tỉnh. Người duy nhất còn tỉnh thì toàn thân đầy máu, đang bị người khác chà đạp dưới chân.

Mắt Vũ La chợt Đỏ ngầu, lạnh lùng quét nhìn bọn Nam Cung Bảo một cái, lúc hắn nhìn thấy Bạch Thắng Kiếp, thoáng chốc hiểu hết mọi chuyện.

-ngươi chính là...

Nam Cung Bảo khẽ nhướng mày, bộc lộ dáng vẻ thượng sứ, đang định chất vấn Vũ La. Bất ngờ một đạo hắc quang bùng lên, một cỗ sát khí lãnh khốc nháy mắt bao phủ mọi người.

Bạch Thắng Kiếp lập tức biến sắc, phản ứng đầu tiên của y chính là nhanh chóng lui ra. Y cũng không quan tâm tới bọn Nam Cung Bảo, một mình âm thầm lặng lẽ rời khỏi vòng chiến.

Một đạo Thiên Mệnh Thần Phù lăng không dâng lên, phù văn khắc trên hai mặT trái phải Thần Phù như nước chảy xuôi, Thiên Mệnh Thần Phù quay trên đầu Vũ La, hóa thành một con Nộ Hỏa Kỳ Lân, thét lên một tiếng, thanh âm chấn động trời cao.

Mười bốn đạo hắc quang phóng lên cao, vờn quanh Nộ Hỏa Kỳ Lân tạo thành một vòng tròn màu đen đường kính ba mươi trượng.

Vòng tròn này vừa hình thành, bọn Nam Cung Bảo lập tức dâng lên cảm giác không thoải mái trong lòng, nhưng chúng không diễn tả cụ thể được là tại sao, tóm lại chỉ là vô cùng khó chịu.

Người của Nam Cung Bảo đang chà đạp tên ngục tốt thấy vậy thét to:

- Vũ La, ngươi muốn làm gì vậy, ngươi có biết...

Vũ La cơ hồ không cho y có cơ hội lên tiếng nói, mặt lạnh như băng sương, điểm một chỉ về phía y, phát động phù trận Sơn Hải Tọa.

Mười bốn đạo linh lực màu đen phiêu hốt bay ra, hào quang màu vàng nhạt lập lòe rót vào trong Nộ Hỏa Kỳ Lân. Sau khoảnh khắc đè nén tĩnh mịch thình lình bạo phát, một tiếng nổ rung trời vang lên, một thân thần hỏa của Nộ Hỏa Kỳ Lân chợt chuyển thành màu đen, hình dáng của nó từ một con hổ bành trướng khổng lồ như một ngọn núi.

Nộ Hỏa Kỳ Lân hết sức khổng lồ giống như Thần Thú từ chốn Cửu U hoàng tuyền giáng thế. Trong đôi mắt khổng lồ của nó bắn ra ngọn lửa màu vàng nhạt cháy rực, nhìn chằm chằm tên đang chà đạp ngục tốt.

Tên nọ thấy ánh mắt Nộ Hỏa Kỳ Lân như vậy, chợt cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng. Không chờ Nộ Hỏa Kỳ Lân xuất thủ, đã hét thảm một tiếng, ôm đầu bỏ chạy như điên.

Nộ Hỏa Kỳ Lân làm sao có thể bỏ qua cho y, cự trảo khẽ vung lên, lăng không vỗ xuống một trảo.

Phập... Mọi người còn chưa nhìn rõ Nộ Hỏa Kỳ Lân xuất thủ thế nào, cự trảo đã thu về, chỉ để lại một vết trảo cày dưới đất thành một cái rãnh to chừng năm trượng.

Dưới đáy rãnh, tên vừa rồi còn gào thét Vũ La, hiện tại đang bị đè sát xuống đất.

Mặc dù Vũ La cuồng nộ, nhưng hắn ra tay cũng có chừng mực, không có một trảo chộp chết. Bất quá xương cốt, kinh mạch toàn thân tên nọ gãy nát, cho dù sau này dưỡng thương lành lại, một thân tu vi cũng bị phế hơn phân nửa, hơn nữa sau này rất khó tiến bộ, chuyện này còn khó chịu hơn so với giết chết y.

Thấy thủ hạ của mình bị Vũ La phế đi ngay trước mắt, Nam Cung Bảo đùng đùng nổi giận:

- Vũ La, ngươi thật là quá đáng, chẳng những không...

Y còn muốn ra vẻ dạy dỗ Vũ La một trận, nhưng Vũ La không cho y cơ hội lên tiếng nói. Hắn điểm ra một chỉ, phù trận Sơn Hải Tọa lại phát động lần nữa.

Nộ Hỏa Kỳ Lân hung hăng chộp ra một trảo về phía y.

Nam Cung Bảo hừ lạnh một tiếng, sau lưng đột ngột dâng lên một cơn sóng linh lực hung hãn vô cùng, Một chiếc kim ấn nhỏ quay cuồng trong cơn sóng, nháy mắt hóa lớn bằng miếu thờ, bay ra nghênh đón Nộ Hỏa Kỳ Lân.

Bùng...

Lực lượng hai bên ngang nhau, va chạm kịch liệt sinh ra một cỗ sóng xung kích mạnh mẽ, từ chỗ va chạm bắt đầu lan tràn khuếch tán ra. Từng vòng sóng gợn màu trắng nhạt nháy mắt quét qua rừng núi xung quanh. Từng gốc cây to bằng miệng bát gãy nghe răng rắc, đất đá xung quanh hai người trong phạm vi ba mươi trượng cũng tan nát.

chỉ có Nhược Lô Ngục vẫn an nhiên bất động, vững như Thái Sơn.

- Vũ La, ta là đường đường...

Nam Cung Bảo đang định giới thiệu thân phận mình để kèm chế Vũ La, nhưng Vũ La không thèm nghe y nói, tay lại điểm ra một chỉ, khẽ quát một tiếng:

- Sơn Hải Tọa!

Nộ Hỏa Kỳ Lân cùng vòng tròn màu đen ba mươi trượng chợt hóa thành một mảnh hư ảnh, ngay sau đó một ngôi bảo tọa hết sức khổng lồ màu vàng nhạt phá không mà ra.

Bảo tọa này dài trăm trượng, rộng năm mươi trượng, cao năm mươi trượng, hoa mỹ dị thường, trên được trang trí vô số trân bảo, còn có Đủ các loại Thần Thú như Thần Long, Hoàng Điểu, Kỳ Lân, Huyền Quy, Bạch Hổ... bảo vệ xung quanh, hết sức nặng nề. Trông như bảo tọa của thần hoàng đang từ trên cao đè xuống đầu Nam Cung Bảo.

Lần này là Sơn Hải Tọa chân chính xuất hiện, ngay cả đôi mắt của hai pho tượng Bệ ngạn trên đại môn cũng hiện lên thần sắc kinh ngạc, chẳng qua là mọi người tại đây không người nào phát hiện.

Bảo tọa vừa xuất hiện, Nam Cung Bảo không kịp nói nhiều, y rõ ràng cảm nhận được uy lực hùng mạnh của bảo tọa này, Nếu mình không cẩn thận ứng phó, nói không chừng cũng sẽ bị trấn áp cho hình thần câu diệt.

Trong lòng Nam Cung Bảo cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng tiểu tử này mới đạt tới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, vì sao lại có được chiến lực hùng mạnh như vậy?

Nam Cung Bảo xuất thân gia tộc Nam Cung vang danh Tu Chân Giới, chính là nhân vật thứ ba trong lớp thanh niên cao thủ của gia tộc, một thân trọng bảo được gia tộc vô cùng coi trọng. Chiếc kim ấn mà y phóng xuất kia có tên là Thông Thiên Cửu Văn Ấn, dưới đáy ấn có khắc chín chữ triện. Sở dĩ được xung Thông Thiên là do nó có thể kết nối lực lượng thiên địa âm dương, là pháp bảo tam phẩm trung, hùng mạnh vô cùng. Dựa vào bảo vật trân quý này, Nam Cung Bảo tự tin chiến lực của mình là vô địch trong các tu sĩ đồng cấp. Thế nhưng không ngờ tới Nhược Lô Ngục này, lại bị một tiểu tu sĩ chỉ mới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất áp đảo khiến cho không thể ngẩng đầu lên được.

Bảo tọa to lớn kia dường như xuyên qua năm tháng vô tận mà đến, mang theo biết bao khí tức tang thương, toát ra sát ý khốc liệt từ Hồng Hoang tới, càng nhiễm khí tức của thần hoàng, trời sinh có thể làm cho hết thảy dị bảo thần phục.

Thông Thiên Cửu Văn Ấn của Nam Cung Bảo vừa mới bay ra nghênh đón đã phát ra những tiếng gào thét, tựa hồ không muốn đối địch cùng Sơn Hải Tọa, Nam Cung Bảo nghiến răng một cái, phun ra một ngụm máu tươi, ép Thông Thiên Cửu Văn Ấn nghênh đón Sơn Hải Tọa.

Bảo tọa khổng lồ lấy uy thế quân lâm thiên hạ giáng xuống, Thông Thiên Cửu Văn Ấn bị cưỡng bức nghênh chiến, chỉ khẽ va chạm đã nhận lấy thất bại thảm hại, Thông Thiên Cửu Văn ở dưới đáy kim ấn dưới áp lực hùng mạnh này hoàn toàn sụp đổ, Đầu tiên là bị phân giải ra thành chín đạo linh phù đơn độc, kế đó chín đạo linh phù này cũng không thể bảo toàn, hoàn toàn tan tác thành một mảng cát vàng, tiêu tan trong vô hình.

Bản thân kim ấn không còn chín đạo linh phù kia duy trì, lập tức bị Sơn Hải Tọa ép cho hóa thành một cục vàng không chút uy lực.

Bình Luận (0)
Comment