Chuyện này đã chạm tới giới hạn mấu chốt về lợi ích của Vũ La, hiện tại hành động của Lâm Hồng Hạc không còn quan trọng nữa. Cho dù hôm nay Lâm Hồng Hạc không mạo phạm hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự bãi miễn Lâm Hồng Hạc.
Hắn và Kiều Hổ, Mã Hồng đã lâu không gặp, sau khi xử lý chuyện này, tâm trạng trở nên thoải mái, lập tức đi tìm hai người uống rượu.
Lầm Hồng Hạc trở lại Anh Loan tiểu trúc của mình, vẻ tức giận trên mặt lập tức bay biến sạch sẽ, ngược lại trở nên hết sức âm trầm.
Dường như tên Vũ La này không giống như trong tư liệu đã mô tả...
Hôm nay có thể nói rằng Lâm Hồng Hạc xuất sư bất lợi. Trên thực tế nàng ở tại Anh Loan tiểu trúc, chính là muốn giám thị Vọng Sơn các. Tối hôm qua Vũ La lặng yên không tiếng động trở lại, Lâm Hồng Hạc cho rằng cơ hội của mình đã tới.
Những gì xảy ra hôm nay cũng là kết quả do tính toán suốt đêm qua của Lâm Hồng Hạc. Tư liệu cho thấy Vũ La có hai vị nữ hữu, Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn toàn là nữ nhân tính cách cương cường. Lâm Hồng Hạc phán đoán Vũ La hẳn là thích loại nữ nhân như vậy, cho nên vừa rồi mới có một màn biểu diễn kia, muốn cho Vũ La lưu lại một ấn tượng khắc sâu. Không ngờ rằng Vũ La hoàn toàn không bị nàng hấp dẫn, còn đuổi nàng ra khỏi Nhược Lô Ngục.
Lâm Tuyệt Phong đã chết, Trịnh Tinh Hồn cũng đã chết, không còn có ai là chỗ dựa cho nàng. Nếu thật sự bị Vũ La đuổi ra khỏi Nhược Lô Ngục, Lâm Hồng Hạc cũng hết đường xoay xở.
Những gì hôm nay Lâm Hồng Hạc có được cũng là Trịnh Tinh Hồn cho, bất kể người khác đánh giá Trịnh Tinh Hồn thế nào, đối với nàng, Trịnh Tinh Hồn cũng là phụ mẫu tái sinh. Trịnh Tinh Hồn nhất định là Vũ La giết, Thái Âm sơn cũng vì Vũ La mà bị diệt, Lâm Hồng Hạc nhất định phải báo mối huyết hải thâm cừu này.
Tuy rằng trong lòng nàng hết sức bất an, nhưng cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể chờ đợi người kia trong Trưởng lão Hội có thể chịu được áp lực.
Đáng tiếc ước nguyện của nàng không được đáp lại, lúc xế chiều mệnh lệnh của Trưởng lão Hội lệnh đã tới. Đồng trưởng lão trực tiếp lướt qua Thẩm Phán Đình, chạy tới Nhược Lô Ngục hạ ra lệnh: Triệt hồi chức vụ Phó Giám Ngục Nhược Lô Ngục của Lâm Hồng Hạc.
Đồng thời nàng cũng biết, Đồng trưởng lão đã thành Đại Trưởng lão Trưởng lão Hội, nắm hết quyền hành.
Vị trưởng lão ủng hộ nàng đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Kiều Hổ dẫn theo hai tên ngục tốt vạm vỡ canh ở cửa Anh Loan tiểu trúc, dáng vẻ như hung thần ác sát:
- Lâm cô nương, Vũ Đại nhân hy vọng nàng có thể rời khỏi Nhược Lô Ngục trong nửa canh giờ. Nếu nàng không đi, chúng ta không thể làm gì khác hơn là động thủ.
Lâm Hồng Hạc tức tối vô cùng, nếu bị những tên ngục tốt thô bỉ kia đuổi ra quả thật không bằng giết mình.
Nàng căm tức vô cùng nhưng không có biện pháp nào khác. Vũ La có thể giết chết cả Lâm Tuyệt Phong, mình dùng vũ lực báo thù, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá. Nàng cố nén lửa giận trong lòng, nhanh chóng thu thập đồ đạc hậm hực rời khỏi Nhược Lô Ngục.
Hai gã ngục tốt giám thị thấy nàng rời khỏi Nhược Lô Ngục, sau đó xoay người lại. Lâm Hồng Hạc đứng ở ngoài đại môn Nhược Lô Ngục, ánh mắt oán độc nhìn Nhược Lô Ngục khổng lồ: - Vũ La ngươi chờ đó, Lâm Hồng Hạc ta không giết ngươi, vậy sẽ đời đời kiếp kiếp rơi vào đạo súc sinh, vĩnh viễn không được giải thoát!
Phát thề độc xong, Lâm Hồng Hạc xoay người ngự hào quang bay đi điên cuồng.
Hai pho tượng Bệ Ngạn trừng mắt nhìn nhau, có vẻ tâm ý tương thông.
Những ngày kế tiếp yên tĩnh rất nhiều. Hiện tại địa vị Vũ La đã khác, mặc dù vẫn chỉ là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, nhưng có người nào dám xem thường hắn? Cho dù là tam đại Phán Quan Thẩm Phán Đình gặp hắn, cũng phải phụng bồi cẩn thận.
Lần trước hắn tới Hạc Ẩn sơn không gặp được Cốc Mục Thanh, trong lòng càng ngày càng nhớ tới ý trung nhân trong bộ sắc phục thần bộ kia. Dần dần nỗi nhớ này biển thành giằng xé trong tâm, Vũ La quyết định lấy công làm tư, gửi một phong công văn yêu cầu tới Thẩm Phán Đình, nói rằng trong Nhược Lô Ngục có công vụ muốn nữ thần bộ Cốc Mục Thanh tới xử lý.
Ở Thẩm Phán Đình người nào không biết Vũ La muốn làm gì, nhưng hôm nay không ai dám trêu chọc Vũ La, không thể làm gì khác hơn là hồi âm trả lời rằng: Cốc thần bộ đang ở bên ngoài lo công vụ, chờ sau khi trở lại lập tức sẽ bảo nàng đến Nhược Lô Ngục chờ đợi điều khiển.
Vũ La ấm ức, nhưng cũng chỉ có thể chờ.
Gần đây cuộc sống của hắn cũng rất dễ chịu, rất nhiều Ma môn Nam Hoang năm xưa phản bội hắn, hắn giết Quỷ Lệ Danh khiến cho Nam Hoang đại loạn, cũng không còn gánh nặng trong lòng.
Hắn thường cùng Kiều Hổ, Mã Hồng uống chút rượu, có đôi khi Thác Bạt Thao Thiên xuất quan, mọi người cũng cùng đánh chén vui say một phen.
Hoặc tới mỏ Ô Thiết dò xét một phen, thu hoạch quặng Ô Thiết, nhân tiện đi thăm bọn Hướng Cuồng Ngôn một chút.
Cuộc sống như vậy trôi qua ba tháng, tối hôm ấy, Vũ La ngự trên Linh Long. Sau khi hấp thu một mảng ánh trăng lớn, Linh Long chép miệng, lộ ra vẻ uể oải, chậm rãi rút vào trong huyết sắc cự tháp, sau đó bỗng nhiên nháy mắt cắt đứt liên lạc cùng Vũ La.
Vũ La giật mình kinh hãi, Linh Long chính là căn bản của Cửu Long Thôn Nhật, nếu như Linh Long xảy ra vấn đề gì, mình có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hắn vội vàng nội thị, tiến vào Minh Đường Cung, lập tức nhìn thấy trong huyết sắc cự tháp nguy nga, mơ hồ có linh quang từ cửa sổ trên tháp bắn ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra?
Vũ La nghi hoặc vô cùng, ở bên ngoài huyết sắc cự tháp do dự hồi lâu, rốt cục vẫn phải hạ quyết tâm, đứng ở trước tháp ôm quyền cung kính xá một xá:
- Tháp huynh, Linh Long này chính là công pháp căn bản của ta, ngàn vạn lần không thể có cái gì sơ xuất. Kính xin Tháp huynh thông cảm một phen, để cho ta vào xem một chút.
Trên huyết sắc cự tháp toát ra một cỗ khí thế kỳ dị, dường như là trả lời Vũ La.
Vũ La vui mừng trong lòng, thầm nghĩ: Có hy vọng rồi...
Hắn đang muốn đi lên, nhưng không ngờ trong huyết sắc cự tháp bắn ra một ngọn lửa màu đen ngăn trước chân hắn.
Vũ La sững sờ, chợt hiểu, lập tức bảo đảm:
- Sau này nếu Tháp huynh phát hiện thứ mà mình thích, cũng có thể cắn nuốt thoải mái.
Dường như huyết sắc cự tháp hết sức hài lòng, xem ra lần trước cắn nuốt đạo Cửu U Hỏa Mạch ở Ma Diễm cốc khiến nó rất là vui mừng.
Ngọn lửa màu đen kia lập tức thu lại, Vũ La cất bước tiến lên, bước lên thềm đá, đến trước cửa tháp. Hai cánh đại môn dày nặng phản chiếu huyết quang nhàn nhạt ầm ầm mở ra.
Vũ La đi vào huyết sắc cự tháp, không nhịn được giật mình kinh hãi.
Tầng dưới cùng của huyết sắc cự tháp cực kỳ rộng rãi, không hề kém cỏi những cung điện khổng lồ mà Vũ La đã từng thấy qua. Hơn nữa cả không gian không có một cây cột nào chống đỡ, trên nóc có một vòng ngân quang sáng chói chiếu rọi, giống như một mặt trời, lại giống như một thông đạo dẫn lên trời.
Dưới ánh ngân quang, Linh Long của Vũ La cuộn tròn nằm giữa không trung, dáng vẻ uể oải lười biếng.
Cho dù là Vũ La tiến vào, Linh Long cũng chỉ hé mắt một chút, chưa mở ra hoàn toàn đã vội nhắm lại.
Đây là chuyện gì vậy?
Vũ La thật sự có chút luống cuống.
Lúc này, huyết sắc cự tháp bỗng nhiên lại thả ra một cỗ khí thế, cỗ khí thế này rất kỳ quái, dường như có ý an ủi người.
Vũ La sững sờ:
- Tháp huynh, ngươi muốn nói ta không cần lo lắng ư?
Huyết sắc cự tháp không đáp lại.
Vũ La nhìn lại Linh Long của mình, không biết Linh Long đã há miệng ra từ lúc nào, một sợi ngân quang to như sợi tóc từ miệng Linh Long phun ra. Sợi chỉ bạc này giống như vật sống quấn quanh thân thể Linh Long, khiến cho Vũ La phải sững sờ.
Trong lúc không hay không biết, nửa canh giờ đã qua, sợi chỉ bạc từ trong miệng Linh Long phun ra đã bao trọn thân thể nó thành một cái kén bạc khổng lồ.
Khi Linh Long phun ra đoạn chỉ bạc cuối cùng, cái kén hoàn thành triệt để, Vũ La cảm giác được trong Long giới bên ngoài, năng lượng dao động kịch liệt, Long Nguyên từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến, giống như sóng dữ xô bờ.