Tiên Tuyệt

Chương 1140 - Chương 585-Thần Huyết Thạch (Trung)

Tả Sư Dạ Vũ không đáp, bước nhanh tới trước, Vũ La vừa theo sau một bước, Tả Sư Dạ Vũ lập tức quay người lại ngăn cản hắn:

- Nguy hiểm, ngươi khoan tiến tới!

Vũ La cảm thấy bất ngờ, mặc dù thiếu nữ này hơi kiêu ngạo, nhưng xem ra tính tình cũng rất tốt.

Đường Tử Phong cũng biết những “sự tích” về Vũ La, mặc dù y ở trong mỏ Ô Thiết này, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với Đồng trưởng lão. Chiến lực Vũ La thế nào, đã có rất nhiều người nghiệm chứng, nhưng vị Tả Sư cô nương này nói có nguy hiểm, bảo Vũ La lui về phía sau, để mình lên trước. Thần sắc Vũ La có vẻ yên tâm thoải mái, nói như vậy, chiến lực Tả Sư cô nương còn cao hơn Vũ La.

Trong lòng Đường Tử Phong cảm thấy chấn động, nhìn sang Tả Sư Dạ Vũ yểu điệu với vẻ khó tin, không nhịn được bắt đầu suy đoán lai lịch Tả Sư cô nương. Rốt cục y cũng lắc lắc đầu, nén lòng hiếu kỳ lại, người ta cảnh giới quá cao, không phải là mình có thể chạm đến.

Tả Sư Dạ Vũ đến bên cạnh những tinh thể màu đỏ kia giơ tay lên, một cỗ năng lượng vô hình lan tràn ra, bao phủ cả tình thế. Sau một lúc nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ mừng rỡ, quay lại vẫy vẫy tay với Vũ La: - Không có chuyện gì rồi, ngươi tới đây đi.

Vũ La cùng Đường Tử Phong đi tới, Vũ La hỏi:

- Đây là vật gì vậy?

Tả Sư Dạ Vũ bất động thanh sắc nói:

- Không có gì, chỉ là một ít tinh thể màu đỏ.

Đường Tử Phong rất biết xem mặt đoán ý người, lập tức chắp tay nói:

- Vũ Đại nhân, Tả Sư cô nương, các vị từ từ xem, ta còn có một số việc phải đi xử lý.

Vũ La gật đầu, Đường Tử Phong khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.

Tả Sư Dạ Vũ cảm giác được xung quanh không có người khác nghe lén, do dự một chút mới lên tiếng:

- Mỏ Ô Thiết này là của ngươi ư?

Vũ La gật đầu:

- Là của ta.

Tả Sư Dạ Vũ thở dài:

- Thật không ngờ một người không ra gì như ngươi lại may mắn như vậy.

- Trong mỏ Ô Thiết cấp thấp này lại có chứa bảo bối trân quý tới mức này.

Vũ La bĩu môi một cái:

- Tả Sư Dạ Vũ các hạ, nàng bỏ vẻ mặt “ông trời không có mắt” này đi có được chăng? Ta chỉ là có chút may mắn mà thôi, cho dù nàng hâm mộ ghen tị cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy...

Tả Sư Dạ Vũ nghiến chặt răng, oán hận nói:

- Có chút may mắn ư?

Vũ La có vẻ hơi bất mãn:

- Rốt cục là vật gì, nàng nói mau đi, đừng làm ra vẻ trẻ con khó dạy như vậy...

Tả Sư Dạ Vũ nổi giận:

- Trẻ con khó dạy ư?

- Hừ, nói như vậy là quá đề cao ngươi, ngươi chỉ là rác rưởi không hơn không kém!

Vũ La không còn gì để nói, Tả Sư Dạ Vũ chỉ vào những tinh thể màu đỏ kia nói:

- Ngươi có biết thứ này là gì không, đây là Thần Huyết Thạch, Thần Huyết Thạch đó!

Vũ La lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

- Truyền thuyết đây là máu của cổ Thần từ lúc khai thiên lập địa, rơi trên nhiều thế giới khác nhau, lại phải thỏa mãn đủ các điều kiện hà khắc mới có thể sinh ra thần vật này. Trong thế giới của chúng ta, nó chỉ có thể xuất hiện trong mỏ quặng cao cấp nhất, hơn nữa xác suất xuất hiện sẽ không cao hơn một phần trăm vạn!

Lúc này Vũ La mới biết thứ này quả thật là trân quý, khoan nói đến chuyện khác, ở thế giới của Tả Sư Dạ Vũ cũng đã trân quý như vậy, đủ thấy vật này có giá trị thế nào.

Tả Sư Dạ Vũ dùng một ánh mắt khác thường nhìn hắn:

- Hiện tại có lẽ ngươi đã hiểu, “chút may mắn” của ngươi có ý nghĩa thế nào rồi chứ?

Vũ La chậm chạp gật đầu:

- Hiểu, bất quá...

Hắn lại đưa mắt nhìn Tả Sư Dạ Vũ chằm chằm, tới nỗi nàng cảm thấy không được tự nhiên:

- Ngươi làm sao vậy?

Thình lình nàng bừng hiểu, nói với giọng khinh thường:

- Hừ, ngươi cho rằng mỗ mỗ... Bản cô nương sẽ tham ô vật này của ngươi ư?

Vũ La đằng hắng:

- Khụ khụ, đừng nói lời văn vẻ như vậy, rõ ràng là nàng sẽ cướp, cái gì mà tham ô.

- Ngươi...

Tả Sư Dạ Vũ tức giận tới nỗi không còn phong độ thục nữ, trợn trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi không cần ép ta, yên tâm đi, ta sẽ không động vào vật của ngươi. Ta tới thế giới này là ngoài ý muốn, ta không muốn nói rõ với ngươi chuyện này, nhưng ngươi cứ yên tâm, sau khi dưỡng thương khỏe lại, ta sẽ rời đi ngay tức khắc.

Vũ La bỗng nhiên cười một tiếng:

- Nàng quả thật là... Lúc đầu nhìn chẳng ra gì, càng ngày càng thấy nàng thật mềm lòng. Tả Sư Dạ Vũ lại nổi giận:

- Tiểu tặc ngươi có chịu thôi chưa?

Vũ La cười ha hả một tiếng, khoát tay nói:

- Được rồi, không nói đùa nữa. Trước tiên hãy lấy vật này ra, nói thật, ta cũng không biết rốt cục vật này có tác dụng thế nào.

Tả Sư Dạ Vũ tiếc nuối thở dài:

- Nếu nói bản... Bản cô nương không có chút hâm mộ nào chính là nói dối. Ngươi có biết tác dụng lớn nhất của vật này là gì không? Tác dụng lớn nhất của nó chính là không gì mà không làm được! - Ngươi muốn thay đổi huyết mạch, chỉ cần phục dụng một khối, nếu như may mắn, ngươi có thể đạt được một thành huyết mạch cổ Thần, nếu không may mắn, ngươi cũng có được huyết mạch nằm trong những loại huyết mạch hàng đầu. Ngươi muốn gia tăng tu vi ư? Hoặc ngươi nắm Thần Huyết Thạch này trong lòng bàn tay tu luyện, hoặc cho vào trong đan dược, cũng sẽ giúp cho tốc độ tu luyện của ngươi nhanh hơn gấp mười lần so với những kẻ cùng cấp. - Nếu ngươi muốn có được một món pháp bảo tuyệt thế, vậy cho vật này vào bất cứ một món pháp bảo nào, ít nhất cũng có thể tăng lên bốn cấp...

Tả Sư Dạ Vũ thở dài nói:

- Vật này quá mức nghịch thiên, vả lại cực kỳ hiếm thấy. Ta thật sự không ngờ rằng trong thế giới cấp thấp như thế giới của các ngươi lại có được bảo bối trân quý như vậy.

Tả Sư Dạ Vũ nói một hơi thao thao bất tuyệt, khiến cho Vũ La cảm thấy động lòng không ít:

- Trước tiên hãy xem thứ này có được bao nhiêu.

Hai người tới bên cạnh khối Thần Huyết Thạch kia, chỉ thấy nó lộ ra trên mặt đất to bằng cái chậu rửa mặt. Tả Sư Dạ Vũ nói:

- Lúc Thần Huyết Thạch xuất thế sẽ có tuyệt thế thần diễm bay múa đầy trời, e rằng Đường Tử Phong cũng là vì thần diễm kia cho nên mới không dám tự tiện xử lý, cho người gọi ngươi tới đây.

Đường Tử Phong thông minh lại có trách nhiệm, người như vậy ở Tu Chân Giới càng ngày càng khó tìm. Chuyện Thần Huyết Thạch lần này khiến cho Vũ La càng cảm thấy hài lòng hơn về y, lòng thầm quyết định sẽ tặng cho y một cơ duyên nào đó.

Đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tả Sư Dạ Vũ sắc bén hơn bất cứ pháp bảo lợi khí nào, nàng đào xung quanh khối Thần Huyết Thạch, nham thạch cứng rắn nhanh chóng tan ra dưới tay nàng, còn dễ dàng hơn là đào cát.

Đào xuống chưa được bao lâu, Vũ La đã cảm thấy thất vọng.

Bởi vì hiển nhiên phần lộ ra trên mặt đất là phần lớn nhất, càng xuống dưới càng nhỏ dần đi rất nhanh. Mặc dù còn chưa có đào hết, nhưng đã chỉ to như cánh tay, nhìn qua giống như là một cái đuôi.

Thấy Vũ La lộ ra vẻ thất vọng, Tả Sư Dạ Vũ hận không thể nện cho hắn một trận:

- Ngươi còn cảm thấy ít hay sao? Ngươi có biết rằng trong thế giới chúng ta, dưới tình huống bình thường, Thần Huyết Thạch xuất hiện chỉ to bằng trứng chim bồ câu hay không?

Có thể có được một khối to như trứng gà cũng đã là vô cùng hiếm có. Khối này của ngươi to bằng chậu rửa mặt, ngươi vẫn không hài lòng!

Vũ La khẽ nhướng nhướng mày:

- Dù nàng mắng ta là nhà quê, ta cũng đành chịu vậy.

Tả Sư Dạ Vũ nghe hắn nói như vậy bật cười khúc khích:

- Chính là ý này.

Vũ La bĩu môi:

- Ai mà không muốn may mắn của mình càng lớn càng tốt?

Hắn bắt tay vào đào giúp, mắt thấy càng xuống dưới, Thần Huyết Thạch càng nhỏ lại, không nhịn được buông tiếng thở dài.

Không ngờ rằng Tả Sư Dạ Vũ vừa thọc tay xuống, sắc mặt khẽ biến, ngọc thủ dừng lại bất động trong lòng nham thạch.

Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tả Sư Dạ Vũ có vẻ dở khóc dở cười, bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, rắc một tiếng, thạch xung quanh lập tức vỡ vụn ra thành từng khối to bằng mắt rồng, sau đó bị Tả Sư Dạ Vũ moi lên: - Ngươi tự xem đi.

Vũ La nhìn theo lỗ hổng, chỉ thấy khối Thần Huyết Thạch màu đỏ bên dưới chợt to ra.

Bình Luận (0)
Comment