Lưu Thư Lương gật đầu:
- Không có ư? Tốt lắm, chúng ta bắt đầu rút thăm.
Còn lại chín tên đệ tử, Lưu Thư Lương đã chuẩn bị chín chiếc thẻ ngọc. Bốn cặp trong đó đánh số giống nhau, thẻ còn lại không viết gì cả, ai bắt được thẻ này sẽ trực tiếp lên cấp.
Có đôi khi may mắn cũng là thực lực.
Những người rút được cặp thẻ có số giống nhau sẽ là đối thủ của nhau trong trận tỷ võ này.
Thẻ ngọc của Lưu Thư Lương vô cùng tinh xảo, Vũ La rút bừa một cái, cầm trong tay cảm thấy hết sức mát mẻ. Hắn nhìn xem thử, thầm nghĩ mình quả thật không may mắn chút nào, không rút được thẻ trống, phía sau thẻ ngọc có viết một con số bốn.
Mạnh Liên Ẩn nhìn thẻ của mình, trên mặt chợt lộ vẻ vui mừng:
- Ta rút được thẻ trống!
Trong số những người còn lại, chỉ có hai người là đệ tử thập đại môn phái. Mạnh Liên Ân đã rút được thẻ trống, như vậy người còn lại nếu không gặp phải đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, vậy cũng gặp phải Vũ La hoặc Vương Cầm Hổ, bất kể là gặp ai, phần thắng của kẻ đó cũng không lớn. Nói cách khác Mạnh Liên Ẩn đã có thể bảo đảm mình là đệ tử thập đại môn phái có thành tích tốt nhất rồi.
Thương Điệp Lệ giơ cao thẻ ngọc trong tay mình:
- Ta là số hai, người nào là đối thủ của ta?
Một lúc lâu sau vẫn không nghe ai lên tiếng nói, nàng đang lấy làm kỳ, chợt thấy Vũ La nhếch mép nhìn ra phía sau nàng. Thương Điệp Lệ xoay người lại, chỉ thấy sắc mặt Vương Cầm Hổ giống như đưa đám, tay nắm thật chặt thẻ ngọc, trên đó ghi số hai hết sức rõ ràng.
Thương Điệp Lệ bật cười:
- Thì ra là ngươi...
Vương Cầm Hổ như chịu oan ức bằng trời:
- Làm sao có thể như vậy được? Vì sao lại là hai người chúng ta, chuyện này không công bằng...
Mạnh Liên Ẩn cười ha hả vỗ vai y:
- Vì sao vậy, chẳng lẽ ngươi không tiện động thủ với nữ nhân sao? Vậy ngươi có thể nhận thua...
- Hừ!
Vương Cầm Hổ hung hăng nói:
- Cái gì mà không tiện động thủ với nữ nhân, lão tử sẽ đánh thắng nàng. Ta với nàng cùng một tổ, vốn ta không muốn là đối thủ với nàng, lại không nỡ ra tay quá nặng, đây không phải là đưa lên tới cửa cho người ta ăn hiếp hay sao...
Y vô ý lỡ lời, vội vàng bụm miệng lại, nhìn Thương Điệp Lệ với vẻ khiếp đảm. Rõ ràng giữa hai người đã có tình cảm mập mờ với nhau, nhưng Thương Điệp Lệ cũng không ngờ rằng y buột miệng nói toạc ra như vậy, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, giậm chân nói: - Vương Cầm Hổ, ngươi chờ đó cho ta!
Sau đó vung vẩy mái tóc dài, xoay người bỏ chạy.
Vũ La cùng Mạnh Liên Ẩn bật cười ha hả, Vương Cầm Hổ ủ rũ nói:
- Ôi, thôi được, ta nhận thua là xong.
Mạnh Liên Ân cười hắc hắc, khoát tay nói:
- Ngươi ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Lát nữa lên đài, ngươi giả vờ diễn trò một chút, cứ để nàng đánh ngươi một trận cho hả giận. Nhất định nàng sẽ nhìn ra ngươi cố ý làm trò trước mặt đông người để nhường nàng, nàng phát tiết được lửa giận, ngươi cũng không cần thể diện, chẳng lẽ nàng còn không cảm động hay sao? - Nếu ngươi trực tiếp nhận thua, nàng không nơi phát tiết ắt sẽ giận ngươi không tha.
Vương Cầm Hổ hai mắt sáng ngời, nắm chặt cánh tay Mạnh Liên Ẩn:
- Quả là tình thánh, huynh đệ, ta nghe lời ngươi, cứ làm như thế!
Vũ La ở bên cạnh thấy vậy có chút dở khóc dở cười. Đang lúc này, có người hô lớn:
- Số bốn, ai là số bốn?
Vũ La nhìn qua, thật là trùng hợp, chính là đệ tử Thiên Kinh môn Phương Nhạc Chí.
Vũ La giơ thẻ ngọc trong tay lên:
- Là ta.
Sắc mặt Phương Nhạc Chí đại biến, lộ ra vẻ có chút tuyệt vọng:
- Tại sao là ngươi...
Quách Lãnh Nguyệt ở một bên lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng ngươi, rút trúng ai cũng như nhau cả.
Lưu Thư Lương thấy bọn họ dường như muốn cãi vả, lập tức vỗ tay đánh bốp nói:
- Được rồi, lập tức bắt đầu tỷ võ, hai người số một lên đài trước.
Vẫn là lôi đài được hào quang bao phủ như trước, số một lên đài chính là Quách Lãnh Nguyệt. Đối thủ của nàng không phải là ai khác, chính là Cổ Phượng Ca.
Hôm nay mọi người đối với nàng đều có vẻ cười chê, lúc nàng lên cũng không có ai ủng hộ. Nhưng khi Cổ Phượng Ca lên đài, mọi người vỗ tay rào rào.
Cổ Phượng Ca mới vừa ra dấu mời Quách Lãnh Nguyệt, chợt nghe nàng lạnh lùng nói:
- Ta nhận thua.
Sau đó cũng không cần biết người khác nghĩ thế nào, tự động xuống đài. Cổ Phượng Ca sửng sốt, không ngờ rằng mình thắng một cách khó hiểu như vậy.
Dưới đài xôn xao một trận, Quách Lãnh Nguyệt coi như không nghe thấy, Cổ Phượng Ca cười khổ một tiếng, đang muốn nói lời cảm tạ bốn phía, Thương Điệp Lệ đã khẩn cấp xông tới: - Ngươi cũng đã thắng rồi, còn ở lỳ trên đó làm gì nữa?
Cổ Phượng Ca dở khóc dở cười:
- Được, ta đây lập tức đi xuống.
Dù rằng y đã thắng, nhưng lúc xuống lôi đài có vẻ ủ rũ, mọi người nhất thời cười vang một trận.
Truyền nhân Côn Luân thay một thân y phục màu xanh da trời, khiến cho những đường cong trên cơ thể nàng nổi bật vô cùng hấp dẫn. Nàng đứng trên lôi đài, đưa tay chỉ thẳng Vương Cầm Hổ: - Tên ngốc miệng mồm càn rỡ kia mau cút lên đây cho ta.
Vương Cầm Hổ nhìn thấy thân thể hút hồn của ý trung nhân, nuốt nước bọt liên hồi. Lên tới lôi đài, xương cốt y dường như mềm nhũn ra, trơ mặt cười nói:
- Ha ha, A Điệp, nàng mặc bộ y phục này thật đẹp...
Ha ha ha... Phía dưới lại vang lên một trận cười giòn, ngay cả Vũ La cũng phải phì cười. Thương Điệp Lệ vừa xấu hổ vừa giận dữ:
- Đi chết đi!
Nàng vỗ ra một chưởng mang theo hương thơm thoang thoảng vào ngực Vương Cầm Hổ. Vương Cầm Hổ kêu lên một tiếng quái dị, vừa chống đỡ vừa chạy tránh né khắp lôi đài. - Á, đau chết ta mất!
- Ối, cái mông của ta!
- Mau buông tay, bóp chết ta rồi...
Vương Cầm Hổ trên đài thi triển tất cả thủ đoạn mà Mạnh Liên Ân đã dặn dò, chỉ chống đỡ mà thôi, thỉnh thoảng còn để cho Thương Điệp Lệ đạp mình một cước. Quả nhiên đánh trong chốc lát sau Thương Điệp Lệ cũng có chút đau lòng, thấy Vương Cầm Hổ kêu cha gọi mẹ, chiêu thức, linh quang trong tay nàng vẫn giáng xuống người Vương Cầm Hổ như bão táp mưa sa. Nhưng Vương Cầm Hổ có thể cảm giác được, đòn của nàng càng ngày càng nhẹ, trong lòng nhất thời vui như mở hội: Quả nhiên là nàng có lòng yêu thích mình...
Về sau, ngay cả Lưu Thư Lương cũng nhìn không thuận mắt:
- Khụ khụ, Thương cô nương, nếu có thể tha người được thì nên tha.
- Các ngươi thật là quá đáng, trận này coi như ngươi thắng, tất cả xuống đi.
Hai người lập tức biết đã bị lão tiền bối nhìn thấu, Vương Cầm Hổ cười ngây ngô, vô cùng hạnh phúc. Thương Điệp Lệ xấu hổ tới nỗi không ngẩng đầu lên được, giậm chân một cái phi thân xuống lôi đài, tiến vào thạch thất của mình không chịu đi ra.
Mọi người cười vang, dường như Vương Cầm Hổ mới vừa chiến thắng, không ngừng ôm quyền đa tạ bốn phía xung quanh:
- Đa tạ ủng hộ, đa tạ ủng hộ.
Số ba là Tống Hiểu Vũ, đối thủ của y cũng không mạnh, nhưng Tống Hiểu Vũ hạ thủ cũng rất nặng tay, chỉ trong vòng mấy chiêu đã đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài, máu tươi chảy như suối. Lưu Thư Lương lập tức phái người đỡ dậy, đưa vào thạch thất dưỡng thương.
Không ai biết Tống Hiểu Vũ tại tỏ ra nóng nảy như vậy.
Ba trận tỷ thí đã kết thúc, hiện tại tới trận thứ tư.
Phương Nhạc Chí ở bên ngoài lôi đài hít một hơi thật sâu, lúc này mới ổn định tinh thần, chậm rãi bước lên. Vũ La cũng không làm bộ làm tịch, cũng lên lôi đài gần như cùng lúc với Phương Nhạc Chí.
Phương Nhạc Chí ôm quyền thi lễ, dường như muốn nở một nụ cười nhưng lại cười không nổi, vẻ mặt hết sức buồn cười. Một lúc lâu sau mới nghe y cất tiếng thở dài, lắc lắc đầu: - Vào tới vòng hai cũng coi như có thể ăn nói với môn phái, động thủ đi thôi.
Vũ La ôm quyền đáp lễ:
- Mời!
Dường như Phương Nhạc Chí đã buông bỏ được gánh nặng trong lòng, lại trở nên mạnh như rồng cọp. Hai người thi lễ với nhau xong, y đã gầm lên giận dữ, hai chân giậm mạnh một cái, một cô linh quang như sóng khí từ hạ bàn phun ra. Toàn thân y bay vọt lên không, vượt qua khoảng cách mấy trượng, từ trên cao bổ một chưởng xuống Vũ La.
Trong lòng bàn tay y, sương lạnh màu trắng đọng lại kết thành hình dáng một cái đầu rồng, miệng rồng há to giận dữ, mắt rồng trừng trừng.