Sắc giận chợt lóe trong mắt Vũ La, rõ ràng là Tống Hiểu Vũ muốn xúi giục tất cả mọi người coi mình là địch. Hắn quay đầu nhìn những người khác một vòng, trầm ngâm một lúc mới nói: - Lần Thiên Môn diễn võ này không có ý nghĩa gì.
Mọi người nghe vậy sửng sốt, nếu làHướng Cuồng Ngôn biết rõ tính cách Vũ La có mặt ở đây, nghe những lời này sẽ biết Vũ La không còn nhẫn nhịn được nữa, sắp sửa phát tác.
Vũ La chỉ vào Tống Hiểu Vũ, lại chỉ sang vài người khác:
- Bọn các ngươi ai nấy muốn đối địch với ta, ta cũng có thể hiểu ra là vì sao. Nhưng các ngươi cho rằng nếu đánh bại ta ở chỗ này, các ngươi có thể trở thành đệ nhất nhân lớp thanh niên hay sao? Danh lợi hại người, tuổi các ngươi không nhìn thấu chuyện này, ta cũng có thể hiểu được. - Nhưng ta cảm thấy phiền quá, vừa lúc ta còn có chuyện muốn làm. Hay là như vậy đi, tất cả các ngươi cũng không cần nhảy ra từng tên một nữa, hiện tại lên hết một lượt đi!
Bọn Lưu Thu Lương sửng sốt, Tống Hiểu Vũ cũng có chút không hiểu:
- Vũ Đại nhân nói như vậy là có ý gì?
Vũ La chỉ chỉ vào mũi của mình:
- Ý là một mình ta, đánh tất cả các ngươi!
Ngón tay của hắn quét qua tất cả đệ tử, bất kể là đã bị loại hay là còn lại:
- Bất kể các ngươi có tư cách tham gia thi đấu vòng tròn hay không, chỉ cần các ngươi không phục, cũng có thể gia nhập.
- Một mình ta đánh tất cả các ngươi, cực nhọc một lần mà yên ổn cả đời!
- Thật là cuồng vọng!
Cổ Phượng Ca giận tím mặt, là người thứ nhất rống lên.
Mấy tên đệ tử đã bị loại bên kia cũng trợn mắt há mồm, Vũ La ngươi quả thật là lợi hại, có thể giết Lâm Tuyệt Phong, hơn nữa nghe nói tân nhậm Nam Hoang Đế Quân Quỷ Lệ Danh chết đi cũng có liên quan với ngươi. Nếu như ở bên ngoài, ngươi nói như vậy mọi người cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, mọi người cùng nhau tiến lên cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng nơi này là Đông Hồ địa cung, pháp bảo linh phù của ngươi cũng không thể nào dùng được. Ngươi bất quá là tu sĩ Đan Thành trung cấp, lúc trước thắng liên tiếp hai trận, chẳng lẽ đã làm cho lòng tự tin ngươi bành trướng đến mức độ này? Mọi người cùng nhau tiến lên đi thôi, ta thấy chỉ cần một trong hai người Tống Hiểu Vũ hoặc Cổ Phượng Ca ngươi cũng không chống nổi! - Quá kiêu ngạo rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai, ở bên ngoài mọi người sợ ngươi, ở chỗ này ngươi chẳng là gì cả!
- Con bà nó, tất cả tiến lên đánh chết hắn, để xem hắn còn dám dưới mắt không người như vậy nữa không...
- Quá vũ nhục người, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ không giết được một mình ngươi?
Mọi người lập tức ầm ĩ náo loạn lên, không ít người tâm tình kích động, chỉ vào Vũ La thóa mạ ầm lên. Vũ La vẫn cứ đứng yên nơi đó, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi chút nào. Giữa tiếng thóa mạ của mọi người, hắn chợt giơ tay lên lần nữa chỉ về phía Tống Hiểu Vũ: - Ngươi, Tống Hiểu Vũ.
Ngón tay lại chuyển, chỉ về phía Cổ Phượng Ca:
- Ngươi, Cổ Phượng Ca.
Ngón tay lại chuyển, dừng trên người Quách Lãnh Nguyệt:
- Ngươi, Quách Lãnh Nguyệt.
- Ba người các ngươi ta đã điểm tên, nhất định phải lên, người khác ta bất kể. Quách Lãnh Nguyệt, nữ nhân như ngươi thật là đáng ghét, ta thật sự rất ít gặp phải nữ nhân trời sinh khiến cho người ta chán ghét như ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải lên, ta không phát tiết được chán ghét trong lòng, sẽ thật sự không thoải mái. - Tống Hiểu Vũ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi cùng Quách Lãnh Nguyệt kết bè kết lũ, âm thầm tính toán những chuyện bỉ ối hèn hạ thần không biết quỷ không hay, chớ quên trên đầu ba thước có thần minh.
Sắc mặt hai người đại biến, tất cả mọi người bao gồm hai vị trưởng lão giật mình nhìn hai người. Sắc mặt đôi nam nữ nháy mắt cắt không còn giọt máu, không thể ngờ rằng chuyện bọn chúng làm tự cho là cực kỳ bí ẩn, nhưng lại bị người phát hiện.
Vũ La cười lạnh:
- Triệu Dực Tông là một tên ngu xuẩn, chỉ sợ chết đi rồi cũng không biết rõ rốt cục là mình chết như thế nào!
Tào Long Báo nhướng mày: Tống Hiểu Vũ xuất thân Trường Bạch sơn, Quách Lãnh Nguyệt xuất thân Nga Mi, chẳng lẽ nói đến cùng, hai người bọn họ làm như vậy có nghĩa là giữa Trường Bạch và Nga Mi có cấu kết gì đó?
Chuyện của hai người này, đêm qua Vũ La thả Phù Cổ ra trong lúc vô tình phát hiện. Lúc ấy hắn cũng không thèm để ý, Tu Chân Giới phe Chính đạo có bao nhiêu chuyện xấu xa, bao nhiêu tính toán hèn hạ, trong lòng hắn đã biết rõ từ lâu. Nhưng hôm nay tức giận, cho nên mới nói hết tất cả ra ngoài.
Vũ La không để ý tới đôi cẩu nam nữ vừa bị vạch trần gian tình, hiện tại giống như người chết rồi, quay sang Cổ Phượng Ca nói:
- Con người ngươi cũng không tệ, ngoại trừ một thân ngạo khí không tương xứng với bản lĩnh của mình. Cho nên ta cũng gọi ngươi lên, tránh cho ta đang thu thập đôi gian phu dâm phụ Tống Hiểu Vũ, ngươi lại nhảy ra làm phiền ta. Ta còn có việc, không có thời gian giằng co với các ngươi.
Cổ Phượng Ca hết sức buồn bực, văng tục một câu:
- Con bà nó, chuyện này có liên quan gì tới ta?
Y lại cảm thấy mình nói như vậy có vẻ kém thế, cấp tốc vung tay lên:
- Ta muốn tỷ thí một mình với ngươi!
Vũ La khoát tay:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Cổ Phượng Ca tức tối quát lên như sầm:
- Vũ La, ngươi đừng quá cuồng vọng như vậy, lên đi, hôm nay ta liều mạng không tham gia tỷ đấu vòng tròn, cũng phải đánh một trận cùng ngươi.
Cổ Phượng Ca sải bước bước tới, trên mặt đất lưu lại một dấu chân sâu chừng nửa tấc, thân thể của y giống như không có sức nặng. Hai cánh tay y dang rộng, trông như chim ưng vồ thỏ, linh quang sau lưng ảo hóa ra hư ảnh vật tổ một con bạch hổ có hai cánh trên lưng. - Vũ La, nếm của ta một chưởng!
Giữa không trung một chưởng giáng xuống, hư ảnh bạch hổ hai cánh sau lưng cũng theo đó vỗ cánh bổ nhào xuống.
Vũ La vừa vung hai cánh tay lên, Long Nguyên cuồn cuộn phát động, sắc mặt bọn Tống Hiểu Vũ bên cạnh đại biến:
- Đan Thành đỉnh phong! Làm sao có thể như vậy được, ngày hôm qua hắn vẫn còn là Đan Thành trung cấp, ngày hôm kia vẫn còn là Đan Thành sơ cấp!
Bọn Tào Long Báo cùng Bạc trưởng lão cũng là kinh ngạc không dứt, các vị tiền bối ngơ ngác nhìn nhau, Bạc trưởng lão cất tiếng thở dài:
- Tốc độ tu luyện như vậy thật sự là kỳ tài ngàn năm khó gặp, khó trách ngay cả Lâm Tuyệt Phong cũng chết ở trong tay hắn, ôi...
Bạc trưởng lão ở Trưởng lão hội được xưng chiến lực đệ nhất, nhưng nghĩ tới Vũ La, lập tức cảm thấy chiến lực của mình thật sự là xấu hổ không dám lên tiếng, lắc đầu không dứt.
Vũ La hờ hững vung tay ra, nhẹ nhàng đối chưởng cùng Cổ Phượng Ca.
Bùng!
Vũ La vẫn không nhúc nhích, Cổ Phượng Ca kêu lên một tiếng quái dị, ôm lấy cánh tay bay ngược ra sau. Lúc rơi xuống đất lảo đảo vài cái, suýt chút nữa không đứng vững.
Y hoảng sợ nhìn Vũ La chằm chằm, Vũ La cũng chỉ cười ha hả, chỉ lên không một cái, Vu lực màu vàng sẫm cuồn cuộn bạo phát, hóa thành một vòng xoáy đen ngòm rất lớn. Vũ La chỉ vào Tống Hiểu Vũ và Quách Lãnh Nguyệt, vòng xoáy Vu lực màu vàng sẫm mang theo một tràng tiếng rít gió vù vù khuếch đại, cuốn hai người vào trong. - Lên hết một lượt đi!
Quách Lãnh Nguyệt kêu lên một tiếng sợ hãi, Tống Hiểu Vũ tỏ ra lo lắng:
- Lãnh Nguyệt!
Y vừa định xông tới, chợt nhìn thấy trong vòng xoáy Vu lực kia xuất hiện một quả đấm cứng như thép.
Tống Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng thân thể run lên, vô cùng vô tận linh quang trào ra, hai tay y tạo ra hình Thái Cực ôm cầu, khẽ run lên ba cái, ngầm hợp ý Tam Tài. Giữa song chưởng lập tức ngưng tụ một quả cầu linh quang sáng chói. Y thuận thế đẩy ra, quả cầu kia va chạm mạnh mẽ với quả đấm của Vũ La.
Ẩm!
Hào quang bạo phát, Tống Hiểu Vũ hét thảm một tiếng bay ra ngoài.
Người đứng bên ngoài thấy rõ cảnh tượng này, mười mấy tên đệ tử trợn mắt há mồm, đứng yên bất động.
Mới vừa rồi một quyền của Vũ La chẳng qua là tiện tay phát ra. Trong vòng xoáy khổng lồ kia xuất hiện một cỗ lực lượng quấn lấy Quách Lãnh Nguyệt, tay trái của hắn tát mạnh ngược xuôi mười cái vào mặt Quách Lãnh Nguyệt.