- Như vậy sợ rằng không được...
Vũ La còn chưa nói hết, đã bị Hồ Thiên Trảm trách móc một trận:
- Không được ư, làm sao ngươi biết không được? Nếu ngươi cảm thấy không được, hẳn ngươi cũng đã nghĩ ra một phương pháp có thể giải quyết chứ gì? À, ta hiểu rồi, là ngươi phát hiện ra nguy hiểm nơi này, e rằng ngươi vẫn hi vọng tự mình nghĩ ra biện pháp giải cứu mọi người, làm ân nhân cứu mạng mọi người một phen, để cho mọi người cảm đại ân đại đức của ngươi chứ gì?
Vũ La giận dữ, năm ngón tay xòe rộng chuẩn bị phát tác, Tào Long Báo lập tức kéo hắn lại:
- Vũ Đại nhân, xin bớt giận...
- Chúng ta cũng không nghĩ ra biện pháp gì, vậy cứ để cho y thử một chút xem sao.
Tào Long Báo đưa mắt ra hiệu với hắn, Vũ La không biết là có ý gì, nhưng vẫn là nghe theo lời khuyên của y, hừ một tiếng đứng qua một bên.
Lưu Thư Lương cũng bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, thử một lần xem sao, chuyện này giao cho ngươi.
Hồ Thiên Trảm mừng rỡ:
- Hai vị tiền bối cứ yên tâm đi, ta làm ngay tức khắc!
Sau khi y hưng phấn chạy đi, Tào Long Báo mới thở dài nói với Vũ La nói:
- Chúng ta cũng thật sự là không nghĩ ra biện pháp, cứ để cho y thử một chút xem sao, hơn nữa tội danh khinh nhờn thi thể y đã gánh lấy, so ra chúng ta vẫn tốt hơn...
Vũ La vẫn lắc đầu, thủy chung vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Hắn nhìn Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương một cái, không muốn nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tào Long Báo cũng lắc lắc đầu, nói với Lưu Thư Lương:
- Chúng ta đi thăm Bạc trưởng lão một chút xem sao.
Trong địa cung vang lên những tiếng ồn ào, hiển nhiên Hồ Thiên Trảm đã nói ra chủ ý của mình với mọi người. Hiển nhiên biện pháp này vừa đưa ra lập tức có tranh cãi, nhưng chuyện này liên quan tới sinh tử của mọi người, cho nên được mọi người ủng hộ rất nhanh.
Hồ Thiên Trảm hưng phấn không thôi, triệu tập mọi người thu thập tất cả tài liệu kim loại, sau đó lại thu xếp luyện chế sợi xích và lưỡi câu.
Vũ La tìm tới ba người Vương Cầm Hổ, bất động thanh sắc nói:
- Đợi tới lúc bọn họ động thủ đừng đi tới đó, cứ ở bên cạnh ta...
Mạnh Liên Ẩn nhìn bên kia bận rộn khí thế ngất trời, do dự một chút mới nói:
- Vũ Đại nhân, mặc dù biện pháp này có chút khinh nhờn người chết, nhưng dù sao người sống vẫn là quan trọng hơn...
Vũ La khoát tay:
- Ta không phải là có ý này...
Về vấn đề khinh nhờn thi thể, hắn đã sớm nghĩ thông suốt. Trên thực tế ý nghĩ không muốn dùng thi thể làm mồi nhử này chỉ là thoáng qua trong lòng hắn. Nguyên nhân thật sự khiến cho hắn phản đối biện pháp này chính là cảm giác mơ hồ bất an trong lòng kia, cảm thấy như mình bỏ sót chuyện gì.
Mạnh Liên Ân nói không sai, người sống vốn quan trọng hơn so với người chết, hắn đường đường một đời Đế Quân, tự nhiên sẽ không cổ hủ như thế.
Hồ Thiên Trảm được trải nghiệm cảm giác của một “thủ lĩnh”, tất cả mọi người đều nghe theo lời y mà hành động. Cảm giác nắm “quyền lực” như vậy thật sự là quá tốt, khiến cho y đắm chìm trong đó. Mọi người nhanh tay nhanh chân, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ mất thời gian nửa ngày đã sắp xếp chuẩn bị hết thảy công tác xong xuôi, thậm chí Hồ Thiên Trảm có chút lưu luyến.
Bất quá dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn, y triệu tập đám đông lại, đích thân đi mời Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương. Bạc trưởng lão đã có thể xuống đất đi lại, cũng được mời tới đây.
Một vị trưởng lão khác bị thương lúc trước đã không có chuyện gì e ngại nữa, bất quá địa vị của lão hơi thấp, Hồ Thiên Trảm chẳng qua chỉ phái một tên đệ tử đi mời lão tới.
Về phần bốn người Vũ La, Hồ Thiên Trảm cố ý quên bẵ.
- Chuẩn bị xong rồi ư?
Tào Long Báo hỏi, Hồ Thiên Trảm không che giấu được hưng phấn đáp:
- Xong rồi, ngài xem không phải có thể bắt đầu rồi sao?
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương nhìn nhau, Tào Long Báo gật đầu:
- Tốt, vậy thì bắt đầu đi.
Hồ Thiên Trảm vung tay lên, có người đem sợi xích đã luyện chế xong tới.
Sợi xích cực kỳ thô to, to khoảng chừng đùi người lớn. Hồ Thiên Trảm đích thân ra sức, cùng bảy tên đệ tử khác lôi sợi xích lại móc thi thể Triệu Dực Tông vào lưỡi câu. Trên lưỡi câu đầy những móc ngược nhọn hoắt sắc bén.
Tám người khệ nệ đi tới chỗ lối ra, Hồ Thiên Trảm hít sâu một hơi, xách thi thể Triệu Dực Tông lên, không chút do dự ném ra ngoài.
Vù!
Xoảng...
Thi thể bay vào giữa hồng quang, sợi xích cũng bị kéo ra.
Nhưng giữa hồng quang không có chút phản ứng nào, mọi người núi thở, Hồ Thiên Trảm cũng cảm thấy thất vọng: Chẳng lẽ thất bại như vậy sao?
Xoảng...
Thình lình sợi xích căng ra thẳng tắp, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt tới kéo sợi xích rất mạnh. Tám người vội vàng không kịp chuẩn bị, thoáng cái tất cả đều kéo về phía hồng quang.
Hồ Thiên Trảm thét lên một tiếng kinh hãi:
- Hỗ trợ...
Những đệ tử khác lập tức cùng nhau nhào tới, tất cả mọi người níu lấy sợi xích. Mà quái vật bên trong hồng quang dường như đã bị lưỡi câu móc vào miệng, đau đớn gầm lên giận dữ, ra sức kéo mạnh. Những đệ tử khác hỗ trợ cũng không có tác dụng gì, vẫn bị kéo về phía hồng quang.
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương đồng loạt ra tay, hai người ra sức kéo sợi xích lại. Bạc trưởng lão cùng khác một vị trưởng lão cũng biết đây là lúc sống chết ngay trước mắt, cũng bất chấp thương tích trong người, dốc hết toàn lực thôi thúc linh nguyên xông lên hỗ trợ.
Duy chỉ có bốn người Vũ La bất động tại chỗ. Vương Cầm Hổ có hơi xấu hổ, muốn chạy tới giúp một tay, nhưng nhìn sắc mặt Vũ La lại không dám động.
Vũ La không nhìn hồng quang ở cửa ra, mà là nhìn chằm chằm xuống đất.
Dường như cảm nhận được tâm trạng biến hóa của ba người xung quanh, hắn thản nhiên nói:
- Nếu như lần này ta đoán sai, tối đa chúng ta cũng chỉ mang tiếng xấu mà thôi. Nếu như ta đoán đúng, vậy tính mạng của tất cả những người này sẽ nằm trong tay chúng ta.
Ba người sửng sốt, Vũ La không nói thêm gì nữa.
Bên kia mọi người ra sức kéo, rốt cục đã lùi lại khỏi phạm vi hồng quang.
Quái vật kia bị lưỡi câu móc vào miệng lộ ra vẻ cực kỳ tức giận, không ngừng gầm thét rống giận. Đáng tiếc cho dù lực lượng của nó hùng mạnh tới mức nào, bị nhiều người lôi kéo như vậy, nhất là kéo đúng ngay vết thương, nó cũng có chút lực bất tòng tâm.
Hồ Thiên Trảm đã nhìn ra, lập tức rống to một tiếng:
- Mọi người cố gắng lên, nó sắp sửa không chịu được nữa rồi!
Mọi người phấn chấn tinh thần, có kẻ còn lấy đan dược gia tăng công lực uống vào.
Bên mạnh lên, bên yếu đi, rốt cục lực lượng cân bằng đã bị phá vỡ.
Trong tiếng gầm gừ cuồng nộ của quái vật, sợi xích bị kéo ngược trở lại từng chút một, hồng quang cũng theo đó di chuyển vào trong địa cung.
Bỗng nhiên sợi xích bất động, dường như quái vật kia đã dốc hết lực lượng toàn thân, không chịu tiến ra thêm một bước nào nữa.
Hồ Thiên Trảm lại càng mừng rỡ:
- Nó sắp bị kéo vào rồi, thêm chút lực nữa đi...
Mọi người cực kỳ phấn chấn, Tào Long Báo gầm lên giận dữ, linh quang trên người hóa thành một cột sáng phóng lên cao. Đã đến lúc tối hậu quan đầu, y liều mạng công lực giảm sút ba năm, đề thăng thực lực của mình lên thêm ba thành.
Rốt cục quái vật giữa hồng quang kia không còn chịu được, bị kéo phải tiến về phía trước thêm một bước.
Chỉ một bước này, nó đã tiến vào Đông Hồ địa cung.
Theo một bước này, hồng quang bao phủ bên ngoài thân thể quái vật nhất thời biến mất không thấy.
Một cái đầu vô cùng dữ tợn, lại ghê tởm hết mức, cực kỳ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhưng đến lúc này, sắc mặt Vũ La thình lình đại biến. Trong số mọi người, nguyên hồn hắn hùng mạnh nhất, hắn cũng là người đầu tiên cảm giác được sâu trong địa cung xảy ra một ít biến hóa thần bí khôn lường. - Có chuyện rồi!
Vũ La dang rộng hai tay đẩy ba người Vương Cầm Hổ về phía sau, đồng thời bản thân mình cũng bay ngược lại, bốn người nháy mắt đã dán người trên vách đá.
Nhưng vào lúc này Vũ La cảm giác được những linh văn mà mình bố trí dưới địa cung, cùng những trận pháp mà năm xưa các tiền bối cao nhân bố trí đã vỡ tan tành cùng một lúc.