Ma vật phía sau vung ra ba cái đuôi, đâm mạnh vào vách đá.
Phập!
Đuôi nó cứng rắn không gì là không thể phá, xuyên qua vách đá đâm về phía quái vật kia.
Dường như quái vật biết mình không thể trốn thoát, hét thảm một tiếng, ra ngoài dự liệu của mọi người, nó lại chui mạnh ra phía trước, thân thể giãy dụa thật mạnh. Vách đá xung quanh nó rầm một tiếng vỡ vụn, nó đã thoát được ra ngoài, rơi thẳng xuống vực sâu.
Lần này cũng ra ngoài dự liệu của ma vật kia, nó không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn quái vật rơi xuống vực sâu.
Nó co rút thân thể mình lại, lập tức đuổi sát theo sau.
Vương Cầm Hổ nhìn tới nỗi trợn mắt há mồm, không nhịn được hỏi:
- Vũ Đại nhân, những thứ này rốt cục là quái vật gì?
Quái vật trước đó thân thể dài bốn chục trượng, cái đuôi nó càng khổng lồ hơn nữa, Vương Cầm Hổ chưa bao giờ nghe nói qua Trung Châu còn có quái vật như vậy.
Y hỏi nhưng không nghe Vũ La trả lời, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ La đang ngơ ngác nhìn xuống vực sâu.
- Vũ Đại nhân?
Vũ La đột ngột tỉnh lại, không nhịn được mắng một câu:
- Con bà nó, đây là Bát Hoang Dưỡng cổ!
- Cái gì?
Ba người không hiểu.
Trong lúc cái đuôi kia xuất hiện, Lam Điệp ấn ký trên ngực Vũ La thình lình thoáng động, những mảnh vụn ký ức liên tiếp tràn vào đầu hắn, ngay sau đó tổ hợp lại, cung cấp cho hắn một đoạn ký ức tương đối đầy đủ.
Một loại bí thuật âm độc nhất vào thời thượng cổ: Bát Hoang Dưỡng cổ.
Vào thời thượng cổ, cổ tu cũng là một pháp môn tu luyện rất ít được quan tâm. Nhưng vào thời thượng cổ trăm nhà đua tiếng, cổ tu cũng xuất hiện một số nhân tài.
Nhưng cường hãn nhất tự nhiên là Phù Cổ.
Có người không có cơ duyên, không tìm được Phù Cổ, nhưng lại không cam lòng bị Phù Cổ áp chế, bèn nghĩ ra pháp môn Bát Hoang Dưỡng cổ hết sức nghịch thiên này.
Đầu tiên phải tuyển chọn một con Thiên Vương cổ, chăn nuôi ở Trung Cung. Các loại vật liệu cung cấp tuyệt đối phải là cần gì có nấy.
Ngoài Trung Cung còn có tám tòa hành cung xếp hình Bát Quái, mỗi hành cung nuôi một cổ trùng đáng sợ. Những cổ trùng này đều đạt tới cấp bậc Bá Vương, thực lực chân chính cũng không kém Thiên Vương Cổ là bao.
Nhưng vì trong quá trình chăn nuôi sử dụng một ít thủ đoạn, khiến cho trời sinh đám Bá Vương Cổ này nhìn thấy Thiên Vương cổ lập tức sợ hãi.
Nhưng trong Trung Cung lại bố trí một ít vật khiến cho chúng khó lòng chống cự, tỷ như mùi hương thần bí nào đó. Đợi đến khi đám Bá Vương Cổ này trưởng thành, sẽ đánh vỡ hành cung, tự mình đi tới Trung Cung.
Thiên Vương cổ ăn tám con Bá Vương cổ xong sẽ trở thành Thần Vương cổ chân chính. Mục tiêu cuối cùng của pháp môn nghịch thiên này chính là bồi dưỡng nghịch thiên cổ trùng có thể đối kháng cùng Phù Cổ.
Đường lối trong đó rất nhiều, Trung Cung bố trí theo đủ các loại, phải khống chế tám con Bá Vương cổ chế cực kỳ thỏa đáng, trưởng thành theo trình tự, thời gian... Mặc dù Vũ La được những mảnh ký ức kia, nhưng cũng không biết được rõ ràng.
Nhưng hắn hiểu ra được một điểm: Đám người mình gặp được Bát Hoang Dưỡng cổ do các tiền bối thời thượng cổ bố trí.
Thật ra Đông Hồ địa cung này chính là Trung Cung nuôi cổ trùng. Buồn cười là tu sĩ Trung Châu vận dụng hết tất cả lực lượng, rốt cục tự ném đá vào chân mình, vô cùng xui xẻo gặp phải một con Bá Vương cổ trưởng thành, coi như tới Trung Cung chịu chết.
Trong Trung Cung này cũng không biết có bố trí những gì, khiến cho Bá Vương cổ kia hưng phấn chạy tới.
Nhưng Bá Vương cổ này đã được vài ngàn năm hỏa hầu, hùng mạnh hơn rất nhiều so với vị tiền bối bố trí Bát Hoang Dưỡng Cổ trước kia dự liệu. Nó đã hơi có linh trí, mơ hồ cảm nhận được trong Trung Cung nguy hiểm, ở mãi cửa động không chịu rời đi, nhưng cũng không dám đi vào.
Hiện tại Vũ La cũng đã hiểu vì sao ban đầu khi nghe phương pháp xử lý của Hồ Thiên Trảm, mình lại cảm thấy không ổn: Bởi vì suy đoán sai lầm ngay từ đầu, Bá Vương cổ không phải là vật trong địa cung, bằng không nó cần gì canh giữ ở cửa động, chỉ cần từ trong địa cung xông ra là đã có thể ăn thịt bọn họ sạch sẽ.
Hắn không giải thích cùng mọi người Bát Hoang Dưỡng cổ là cái gì, lập tức nói:
- Đi mau!
Đã vài ngàn năm qua, đừng nói tới Thiên Vương cổ kia, cho dù là Bá Vương cổ, bọn họ cũng không thể nào đối phó. Thừa dịp hai con này đã đi, chạy trốn gấp là thượng sách.
Người khác không biết, nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng. Tại sao địa cung lại xây dựng thành một mê cung? Bởi vì nơi này chính là chiến trường giữa Thiên Vương Cổ và Bá Vương Cổ, không chỉ có đấu lực mà còn phải đấu trí.
Cổ trùng trời sinh tính hung tàn, trí khôn lại thấp, vì vậy đối với cổ trùng mà nói, linh trí cao ngược lại càng hiếm có. Nếu Bá Vương cổ có thể lợi dụng địa hình nơi này chiến thắng ngược lại Thiên Vương cổ, sẽ trở thành tân Thiên Vương cổ.
Tại sao nơi này có thể áp chế pháp bảo cùng linh phù? Bởi vì cổ trùng trưởng thành cần huyết thực, trừ Bá Vương cổ ra, tất cả tu sĩ xông vào mê cung sẽ trở thành thức ăn cho nó.
Rất nhiều nguyên nhân tạo ra tình huống địa cung như hiện tại.
Thiên Vương cổ đuổi theo Bá Vương cổ, chỉ cần trận chiến giữa bọn chúng kết thúc, kẻ chiến thắng sẽ quay trở lại ăn thịt mọi người.
Vũ La bay đi trước, mọi người không cần hắn nhắc nhở, tất cả đều lao về phía cửa ra. Nhưng đến nơi, ai nấy đều ngây ngẩn cả người, cửa ra đã bị đá vụn che lấp.
Lúc Bá Vương cổ xông ra đã phá vỡ cửa động hoàn toàn. Đá tảng rất to rơi xuống, lập tức ngăn chặn cửa động.
- Còn nhìn gì nữa, mau mau động thủ!
Tào Long Báo nổi giận gầm lên một tiếng, y đường đường là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, nếu bị một con quái vật ăn thịt, quả thật là chết rất uất ức.
Lập tức mọi người dùng hết cả tay lẫn chân, đẩy hết tất cả đá tảng kia rơi xuống vực.
Không biết rốt cục vực này sâu bao nhiêu, rất nhiều đá tảng rơi xuống nhưng không nghe thấy thanh âm nào cả.
Những đá tảng này đối với tu sĩ cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, bọn họ động tay chân một lúc đã dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng mọi người lại cảm thấy tuyệt vọng, sau đống đá tảng to tướng không phải là lối ra, mà là vách đá chặn ngang dày cộm.
Tào Long Báo không cam lòng, tiến lên phía trước áp hai tay vào vách đá. Bên trong vách đá toát ra một cỗ lực lượng, Tào Long Báo hự lên một tiếng đau đớn, bị chấn bay về phía sau. - Tào Đại nhân!
Mọi người giật mình, sắc mặt Tào Long Báo hết sức khó coi, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng nói:
- Đường này không thông!
A...
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, đường này không thông, vậy phải làm sao bây giờ, tất cả mọi người không ra được rồi.
Ngao...
Từ dưới vực sâu bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cơ mặt Vũ La giật giật vài cái, hắn hiểu rằng quá nửa là Bá Vương cổ kia đã bị ăn thịt.
Sách lược của Bát Hoang Dưỡng cổ chính là làm cho tám con Bá Vương cổ trưởng thành chém giết cùng Thiên Vương cổ ở Trung Cung.
Bá Vương cổ này là con đầu tiên trưởng thành, thực lực vốn là yếu nhất, kém xa Thiên Vương Cổ. Hơn nữa nó chưa đánh đã sợ, lại bị thương, chắc chắn không phải là đối thủ của Thiên Vương cổ.
Vũ La nhanh chóng phán đoán một phen:
- Đi, đi xuống!
Mọi người sửng sốt:
- Đi xuống ư?
Vũ La gật đầu:
- Vào mê cung, chúng ta còn có hy vọng.
- Ta không đi!
- Phá vỡ Đông Hồ, chúng ta có thể ra ngoài, đi xuống tiến vào mê cung, cho dù là không có quái vật kia chúng ta cũng không ra được, căn bản là chịu chết!
Tác dụng của mê cung đối với tu sĩ cũng giống như đối với cổ trùng. Bởi vì tác dụng chủ yếu của mê cung chính là chiến trường chém giết của cổ trùng, tu sĩ lỡ đi vào Trung Cung cũng phải chịu tác dụng như vậy.
Nhưng lúc này cơ hồ không ai đồng ý với Vũ La, cũng không thể trách bọn họ, nhìn qua vào mê cung đúng là rất giống đi chịu chết.
Vũ La lắc đầu nói:
- Vị tiền bối kia bố trí một mê cung khổng lồ như vậy, ngươi cho rằng vị ấy không tính tới sơ hở hết sức rõ ràng trên đầu sao?
Hắn dứt lời, không hề giải thích gì nữa, một mình bay về phía mê cung.