Thần Vương cổ hét thảm một tiếng, bất chấp hết thảy xông lên, không dám tiếp xúc cùng những đốm đỏ loang lổ này. Nó muốn xông phá đám mây lửa trên đầu, chạy ra khỏi thế giới này.
Ngay cả Thần Vương cổ hùng mạnh đến mức không thể chiến thắng cũng muốn chạy trốn, những đốm đỏ này rốt cục đáng sợ tới mức nào?
- Là vật gì vậy?
Tào Long Báo không nhịn được hỏi.
Vũ La nhìn chằm chằm những đốm đỏ kia, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Thật không ngờ rằng là quái vật này...
Vô số đốm đỏ to bằng ngón chân cái người lớn, nếu so với Thần Vương cổ quả thật là không đáng để nhắc tới. Vũ La nhìn xuyên qua ánh sáng màu đỏ thấy được bản thể bên trong, chính là những sinh vật giống như con kiến, chỉ bất quá sau lưng đám kiến này có cánh, khiến cho bọn chúng di chuyển vô cùng linh hoạt nhanh chóng.
Hắn từng thấy qua sinh vật này.
Là lần ở Đông Thổ, trong Toái Kim Mê Cốc, là sinh vật này chiếm cứ Toái Kim Mê Cốc, khiến cho không ai dám vào trong cốc nửa bước.
Phệ Kim Hỏa Nghĩ!
Dù Vũ La nhận ra đây là Phệ Kim Hỏa Nghĩ, nhưng cũng phát hiện những Phệ Kim Hỏa Nghĩ này khác với Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc. Tuy rằng Phệ Kim Hỏa Nghĩ trong Toái Kim Mê Cốc đáng sợ thật, nhưng chưa đủ làm cho Thần Vương cổ phải hoảng sợ bỏ chạy trối chết như vậy.
Nghi vấn này vừa nảy ra trong lòng hắn, Lam Điệp ấn ký vốn vẫn yên lặng lúc này thình lình động, những mảnh vụn ký ức liên tiếp tràn vào Minh Đường Cung của Vũ La, nối lại thành một đoạn ký ức.
Là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.
Phệ Kim Hỏa Nghĩ tạp giao cùng Nghĩ Hậu, sinh ra Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Nghĩ Hậu chính là thượng cổ Thần Thú, thân mang Thiên Hỏa có thể luyện hóa hết thảy. Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ là loại sinh vật kỳ lạ có thể tràn qua hai giới, nhưng vô cùng hiếm có. Hơn nữa nuôi dưỡng chúng không dễ, với mảng đốm đỏ đầy trời trước mắt đã có hàng chục vạn con. Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều đốm đỏ không ngừng bay ra từ hồ dung nham, e rằng có không dưới trăm vạn con.
Là ai có được thủ đoạn bậc này, nuôi dưỡng trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, người đó muốn làm gì?
Người đó giấu trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này ở nơi nào, khiến cho trước đó Phù Cổ không phát hiện ra?
Những nghi vấn liên tiếp nảy ra, Vũ La cũng không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Thần Vương cổ bị mấy chục vạn con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cuốn lấy, đau đớn không chịu nổi. Đám mây lửa trên đầu hết sức dày nặng, nó vừa đâm đầu vào đã như bị một con rồng lửa quấn lấy, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, đau đớn lăn lộn một trận.
Số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ từ trong hồ dung nham bay ra vượt xa Vũ La dự liệu, chí ít cũng có ba trăm vạn con, hội tụ lại thành một luồng lửa đỏ rực khổng lồ. Từng con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vỗ đôi cánh màu vàng nhạt mang theo lửa ngọn cuồn cuộn từ dưới bay lên, không ngừng biến hóa đội hình, vô cùng trật tự.
Lúc đến bên ngoài đám mây lửa, dường như đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ nhận được mệnh lệnh, phân tán ra bao vây trọn mây lửa, bảo đảm Thần Vương cổ sẽ không chạy được. Sau đó gần như cùng lúc, bọn chúng cùng nhau chui vào mây lửa, mượn uy thế mây lửa chui vào thân thể Thần Vương cổ.
Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, mỗi một con có thể cắn nát dễ dàng kim loại cứng nhất trên thế giới này. Bọn chúng cùng nhau phát động, cho dù Thần Vương cổ hùng mạnh tới mức khó tin, chỉ trong nháy mắt đã bị phanh thây ăn thịt. Chỉ nghe Thần Vương Cổ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể khổng lồ của nó đã bị đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ thay thế.
Mặt Tào Long Báo đầy vẻ khó tin:
- Rốt cục là sinh vật gì mà lợi hại như vậy... Không thể nào, cho dù là một bầy do Vương Cổ chỉ huy cũng không thể trật tự như vậy.
Vũ La cũng không khỏi cau mày, chuyện mà Tào Long Báo vừa phát hiện, hắn đã sớm nhìn ra. Trong suốt quá trình vừa rồi, cả bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ không có một con nào tụt lại phía sau, chỉnh tề có hơi quá mức.
Cho dù là Nghĩ Hậu cũng không thể đạt tới mức độ này.
Bất kể là loại côn trùng nào, muốn khống chế bầy đàn nếu không sử dụng thanh âm vậy cũng là mùi, cao cấp hơn chính là nguyên hồn. Nhưng mặc dù những thủ đoạn này chỉ huy bầy đàn đông vài trăm vạn có hiệu quả, cũng không thể không có sai sót, thường là có một ít tụt lại phía sau.
Nhưng bầy đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ trước mắt hoàn toàn không có hiện tượng tụt lại phía sau, tất cả những đốm đỏ tụ tập lại với nhau hết sức chỉnh tề. Cho dù là hiện tại ăn thịt Thần Vương cổ này, mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vẫn tụ lại cùng một chỗ, vẫn duy trì hình dáng Thần Vương cổ. Nếu nhìn thoáng qua người ta sẽ tưởng rằng Thần Vương Cổ còn chưa chết.
Mây lửa trên trời, hồ dung nham dưới đất toát ra từng tia nhiệt, hóa thành rất nhiều tia lửa màu vàng đỏ, mỗi một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hấp thu một tia lửa màu vàng đỏ như vậy, thêm vào lực lượng lúc trước ăn thịt Thần Vương cổ, Vũ La có thể thấy rõ ràng những con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này đang trong quá trình tiến hành lột xác.
Dù cách xa vài vạn trượng, Vũ La vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới cánh mỗi một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lại sinh ra một đôi cánh mới tinh.
Vốn cặp cánh kia là màu vàng nhạt, hiện tại đã hóa thành màu vàng đỏ, giống như một ngọn lửa nho nhỏ.
Cặp cánh mới sinh ra gần như trong suốt, nhưng trên đó còn có một đạo linh văn hình ngọn lửa.
Đạo linh văn này phong cách cổ xưa, cũng không biết dùng thủ đoạn gì lại có thể sinh ra trên đôi cánh thứ hai của Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, tràn đầy khí tức thượng cổ, nhìn qua đã biết ẩn chứa lực lượng thần bí khó lòng đoán được.
Dường như cánh này chưa đủ hỏa hầu, cho nên vẫn là trong suốt. Có lẽ chờ một thời gian nữa, nhất định cũng sẽ biến thành màu vàng đỏ.
Nhưng chuyện làm cho Vũ La phải giật mình kinh hãi chính là trên đầu Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, đôi râu của chúng đã rút ngắn lại, dần dần hóa thành một cặp sừng ngắn.
Tuy rằng hình dáng cặp sừng này còn mơ hồ, nhưng Vũ La cũng có thể nhìn ra. Sau khi phân biệt được, khiến cho hắn phải sợ hết hồn, hình dáng của nó rõ ràng là một cặp sừng rồng.
Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, nếu thật sự tất cả đều sinh ra một cặp sừng rồng hoàn chỉnh như vậy, lực lượng của chúng sẽ kinh khủng tới mức nào, nói là hủy thiên diệt địa e rằng vẫn còn khiêm tốn.
Hai mắt Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cũng phát sinh biến hóa, vốn là hai mắt đỏ như lửa, đã hoàn toàn biến thành màu vàng, trong mỗi con mắt có một vòng xoáy linh lực màu đỏ nhạt.
Ở xa xa quan sát những biến hóa này của đàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, Vũ La không khỏi sợ hãi than thầm: Lực lượng hùng mạnh như vậy, chẳng trách nào lúc trước vị tiền bối kia an bài cực khổ như vậy, đợi chờ hàng vạn năm chắc chắn là xứng đáng.
Lúc này tất cả mây lửa đã biến mất, tất cả dung nham đã ngưng đọng lại.
Năng lượng hệ Hỏa nóng bỏng đã bị Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hấp thu sạch sẽ.
Mà một ít Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ dần dần biến hóa, không còn tạo thành hình dáng Thần Vương cổ nữa. Theo chúng biến hóa, dần dần chuyển động tạo thành hình dáng khác. - Bọn chúng đang làm gì vậy?
Thương Điệp Lệ không nhịn được hỏi.
Mạnh Liên Ân tỏ ra nghi hoặc:
- Dường như bọn chúng đang tạo ra một hình dáng mới, các ngươi xem là hình gì?
Tào Long Báo cau mày:
- Bộ dáng có chút kỳ quái, chưa thể nhìn ra... Chờ một chút, đây... Đây không phải là hình dáng một người sao?
Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ chen chúc dày đặc, dù là như vậy, vẫn tạo ra hình dáng một người cao vài chục trượng, bất quá có vẻ hơi khác với người Trung Châu hiện tại, đầu có vẻ đặc biệt to lớn.
Vũ La thở dài, nói:
- Người này thật là xuất sắc, thủ đoạn thật là lợi hại, không ngờ lại là Thiên Nghĩ cổ Hồn! Lần này thật đúng là phiền phức...
- Thiên Nghĩ cổ Hồn!
Tào Long Báo kêu lên sợ hãi, lập tức nhảy dựng lên:
- Thiên Nghĩ cổ Hồn! Ngươi nói Thiên Nghĩ cổ Hồn ư? Phải chăng là pháp thuật gửi hồn khó tu luyện nhất, âm độc nhất, nhưng cũng là hùng mạnh nhất trong truyền thuyết?