Phù Cổ vừa ra, bàn tay khổng lồ của người nọ bỗng nhiên giãy dụa không theo quy tắc nào cả. Vũ La chỉ thấy đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành bàn tay khổng lồ kia rối rít lùi về phía sau nhanh chóng, dường như cực kỳ sợ hãi Phù Cổ của mình. - Làm sao có thể như vậy được?
Người nọ cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc:
- Bát Hoang Dưỡng cổ đã thành công, Thần Vương cổ hẳn là có thể đối kháng Phù Cổ mới phải. Với pháp thể hôm nay của lão phu, hẳn là không sợ hãi mới đúng!
Vũ La đã sáng tỏ hết thảy:
- Thần Vương cổ có thể đối kháng Phù Cổ, cũng vẫn chỉ là suy đoán, chưa từng có người nào nghiệm chứng qua. Phù Cổ chính là Thiên Mệnh Thần Phù, chỉ bằng vào cổ trùng há có thể chống lại? Tiền bối cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, không nghĩ là sẽ có kết quả như thế sao?
Phù Cổ của Vũ La đã hấp thu hoàn toàn viên Tổ Linh yêu đan trong di tích thần điện nơi Đông Thổ. Theo như hình ảnh trên bức họa, viên Tổ Linh yêu đan kia chắc chắn là do một Phù Cổ thượng cổ hùng mạnh nhất để lại. Vì vậy hiện tại cái kén này vẫn còn mang theo khí tức của Phù Cổ đỉnh cấp năm xưa. Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cắn nuốt Thần Vương cổ, từ một góc độ nào đó cũng là một loại cổ trùng, trời sinh sợ hãi Phù Cổ.
Cho dù là vị tiền bối gửi nguyên hồn mình vào trong đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia, cũng không có biện pháp chế trụ bản năng sợ hãi của đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này.
Thình lình Vũ La bước ra một bước, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vội vàng lui về phía sau, thân hình người nọ cũng khó lòng giữ vững.
Tiếng gầm giận dữ của y chỉ vang lên được một nửa, đầu đã vỡ nát, cũng chỉ có thể hạ lệnh lui về phía sau.
Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vù vù lui về phía sau. Vũ La vung kiếm truy kích, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lại càng liều mạng chạy trốn. Vũ La đuổi theo nhanh chóng, Vu lực màu vàng sẫm tràn vào thần kiếm Thiên Tinh, một đạo kiếm quang màu vàng sẫm dài đến mấy ngàn trượng bắn ra, soạt một tiếng chém vào giữa bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.
Người nọ lại phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết, Vu lực màu vàng sẫm gây ra thương tốn đối với nguyên hồn cũng cực kỳ to lớn. Một kiếm này của Vũ La đã đánh trọng thương bản thể của y. - Tiểu bối, ngươi chờ đó cho ta, thù một kiếm này, ngày sau lão phu nhất định sẽ trả gấp bội!
Vũ La kêu lên một tiếng:
- Cần gì mà ngày sau? Hôm nay giải quyết dứt khoát chẳng phải là tốt hơn sao?
Người nọ không đáp lời, Vũ La đuổi theo, người nọ thình lình giải tán bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, gào thét một tiếng hóa thành Thần Hỏa đầy trời, ngọn lửa cuồn cuộn quét khắp thiên địa. Chỉ trong nháy mắt đã ra xa ngoài trăm dặm, bóng lửa đầy trời nhưng người nọ đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vũ La há hốc mồm, phi độn vẫn là sở đoản của hắn. Hơn nữa theo tốc độ bóng lửa của người này, cho dù là độn pháp nhanh nhất Trung Châu hiện tại cũng không đuổi kịp.
Hắn cũng không có gì đáng tiếc, lần này có thể đánh bại ma đầu kia thật sự là may mắn. Chẳng qua thị lực bằng không của hai con rùa kia không thể phát huy tác dụng, nhưng mũi chúng cho biết mồi ngon đã biến mất. Hai tiểu gia hỏa cực kỳ thất vọng, tinh thần chán nản.
Vũ La thu các loại thủ đoạn lại, cứu tỉnh Tào Long Báo, Thương Điệp Lệ, Mạnh Liên Ân vốn đã trọng thương. Riêng mình uống linh đan của Lư Niệm Vũ, sau đó cố gắng nhanh chóng rời khỏi phạm vi Đông Hồ.
Lần Thiên Môn diễn võ này lại đi tới kết cục như vậy, e rằng không ai có thể ngờ tới.
Nơi bóng lửa kia vô cùng nóng bỏng, hết thảy sinh linh trên mặt đất đều bị nướng chín. Thật ra nếu Vũ La tiếp tục truy tung, vẫn có thể tìm được người kia.
Sau khi chạy ra ngoài mấy vạn dặm, bóng lửa kia đột ngột thu lại, một lần nữa hóa thành hình người. Chỉ bất quá so với dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời lúc trước, tình trạng y hiện tại kém rất nhiều. Y ôm ngực ho khan một trận, phun ra hàng ngàn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Lúc chúng rơi xuống đất đã tím đen toàn thân, chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.
Một kiếm của Vũ La đã đánh bị thương nguyên hồn y, hơn nữa nghiêm trọng hơn xa so với bề ngoài. Vốn nguyên hồn y ký sinh trong bầy Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này, nguyên hồn có quan hệ cộng sinh với Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Một phần nguyên hồn y bị thương, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ mà nguyên hồn ký sinh cũng chết đi.
Thanh âm y lộ vẻ cực kỳ oán độc:
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, sau khi lão phu khôi phục một thân tu vi, nhất định bằm thây ngươi làm vạn đoạn!
Y co rút toàn thân lại, hóa thành những đốm lửa đỏ đầy trời. Một chiếc nhẫn nho nhỏ từ vị trí trái tim y bay ra, những đốm lửa đỏ lập tức chui vào trong nhẫn.
Chiếc nhẫn kia cũng là một món pháp bảo cấp bậc động thiên, mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia chính là ẩn thân trong giới chỉ này.
Phù Cổ của Vũ La không ngừng tìm tòi dưới Đông Hồ, nhưng chiếc nhẫn kia quá nhỏ, thật giống như mò kim đáy biển, tự nhiên Phù Cổ khó có thể phát hiện.
Mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này một lần nữa chui vào trong chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kia cũng hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ, vù một cái bay về phía Nam.
Từ đây đi về phía Nam mười tám vạn dặm, có một dãy núi kéo dài liên miên bất tuyệt, cảnh sắc tuyệt trần. Ngọn núi xanh biếc, nước trong xanh vờn quanh. Núi non kéo dài ba vạn dặm, thần mộc, linh thú, tiên cầm nhiều không đếm xuể. Ngọn núi lớn này hết sức nổi danh ở phía Tây Nam Trung Châu, tên là Thần Tú sơn. Độc Tú phong là ngọn chủ phong của núi này, được xưng Trung Châu Tây Nam đệ nhất tuấn phong.
Dưới chân Thần Tú sơn mấy vạn dặm chính là một mảnh bình nguyên rộng lớn, có mười mấy tỏa thành phàm nhân. Những người trong những thành này cũng biết Độc T phong không phải là nơi mà người bình thường có thể đi tới, trên núi có Tiên Nhân sinh sống, nếu không cẩn thận chọc giận Tiên Nhân, có thể sẽ ảnh hưởng tới thời tiết mùa màng vào năm sau, tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Đối với nhân sĩ Tu Chân Giới, Độc Tú phong cũng là một nơi đại danh đỉnh đỉnh. Huyền Tiên môn trên đỉnh Độc Tú phong là một môn phái tu chân nổi tiếng. Lần này Thái Âm sơn bị tiêu diệt, chỉ còn danh nghĩa, chuyện thối lui khỏi Cửu Đại Thiên Môn đã thành định cục. Tu Chân Giới sàng lọc trong thập đại môn phái, cạnh tranh với nhau, người thắng trận bổ sung vào Cửu Đại Thiên Môn. Huyền Tiên môn chính là một trong thập đại môn phái.
Hôm nay ánh mặt trời giống như những sợi tơ vàng quấn quanh ngọn Độc Tú phong xanh biếc như phỉ thúy, khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng thích thú, chính là một ngày rất tốt để tu luyện.
Mấy trăm tên đệ tử Huyền Tiên môn cũng khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, tắm mình trong kim quang, dựa theo tâm pháp bản môn, mượn ánh mặt trời tẩy luyện kinh mạch bản thân mình.
Vô sự ngồi trong nhà, họa trên trời rơi xuống.
Một điểm sáng màu đỏ máu bỗng nhiên từ hướng Tây Bắc bắn tới, lúc đầu mọi người chỉ cho là đồng đạo nào đó đi ngang qua. Tuy rằng đi qua Thần Tú sơn mà không lễ bái sơn môn, trong lòng mọi người có chút bất mãn, nhưng cũng không để ý gì nhiều. Nhưng điểm sáng màu đỏ máu này dường như phát hiện Huyền Tiên môn, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, nhắm thẳng Độc Tú phong bay tới.
Dù sao Huyền Tiên môn cũng là đường đường một trong thập đại môn phái, nội tình, khí độ không thể xem thường. Lúc này chưởng môn cười lạnh một tiếng, khẽ nhướng mắt lên dặn dò: - Không cần để ý, bản tọa cũng muốn xem thử là ai dám khinh thị Huyền Tiên môn ta như vậy.
Sơn môn có hộ sơn đại trận, chờ tên kia lao đầu va vào, bể đầu chảy máu, lại bị trận pháp vây khốn, mình sẽ phái người đi tới giải cứu, đến lúc đó lạnh lùng châm chọc một phen mới là sảng khoái.
Điểm sáng màu đỏ máu kia cũng đã dừng lại ngoài sơn môn, bên trong điểm sáng là một chiếc nhẫn tinh xảo đang quay cuồng. Chiếc nhẫn này dáng vẻ hết sức cổ xưa, nhìn qua đã biết không phải là vật phàm. - Hạ ha ha! Tốt, tốt, tốt! Lão phu đang cần huyết thực, lại có một đống thịt sống đưa tới cửa. Mấy vạn năm không thưởng thức máu người nóng hổi mùi vị thế nào, thật là tốt quá!