Ôn Tây Lăng trơ mắt nhìn Cửu Huyền Vấn Thiên trận từ từ vỡ tan tành, khí Huyền Hoàng đầy trời nhanh chóng bay đi tứ tán, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như người đã chết.
Trong tay Vũ La có thêm thần kiếm Thiên Tinh không biết từ lúc nào.
Mũi kiếm sắc bén chỉ vào mi tâm Ôn Tây Lăng, cảm giác lạnh như băng đâm xuyên da thịt y, công phá xương đầu, tiến thẳng vào trong não y.
Ôn Tây Lăng run lên một cái, bỗng nhiên hiểu ra mình nực cười tới mức nào, mưu toan vận dụng Cửu Huyền Vấn Thiên trận lập công đầu, vọng tưởng giết chết Vũ La dương danh thiên hạ. Trước mặt thực lực của người ta, mình quả thật chỉ là một tên nhãi nhép. - Có một số người cần phải có người khác dùng kiếm chỉ vào đầu mình, mới hiểu ra rằng mình nhỏ bé tới mức nào.
Vũ La lạnh nhạt nói, thoáng động tâm niệm, mi tâm Ôn Tây Lăng xuất hiện vết đỏ, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Vũ La bất quá chỉ khẽ động kiếm ý, Ôn Tây Lăng cũng đã không chịu nổi, não và nguyên hồn y lập tức bị nghiền nát.
Vũ La không thèm nhìn tới thi thể Ôn Tây Lăng ngã dưới đất, một tay cầm kiếm sải bước tiến vào trong Long Hổ Sơn. Hắn bước ra tổng cộng hai mươi mốt bước, mỗi một bước nhìn về phía một vị trí. Ở mỗi vị trí như vậy có một tên đệ tử điều khiển Cửu Huyền Vấn Thiên trận ẩn nấp trong đó.
Mặc dù bọn chúng ẩn nấp rất kín, thậm chí ngay cả Đại Năng thông thường cũng khó lòng phát hiện ra. Nhưng bọn chúng cũng hiếu rất rõ ràng Vũ La đã phát hiện ra mình, bởi vì ánh mắt Vũ La cũng sắc bén như mũi kiếm của hắn.
Sau khi mỗi một tên đệ tử Long Hổ Sơn bị hắn nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy thân mình như vừa rơi xuống hố băng lạnh toát. Sau khi Vũ La dời ánh mắt đi, bọn chúng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng chợt cảm thấy đau đớn một trận. Lồng ngực ai nấy cồn cào, sau đó ói ra bảy ngụm máu, rốt cục hoảng sợ phát hiện ra lực lượng của mình đã biến mất, đã thành một tên phế nhân.
Nhưng vào lúc này, bọn chúng căn bản không có can đảm cừu hận Vũ La, ngược lại ai nấy cũng đấm ngực giậm chân, thóa mạ bản thân mình, thóa mạ cả Ôn Tây Lăng:
- Ngươi là một kẻ vô cùng ngu ngốc, tại sao có thể tin tưởng con heo Ôn Tây Lăng kia! Y chịu chết đã đành, vì sao ngươi cũng muốn chôn chung với y? Nếu Vũ La dễ dàng đối phó như vậy, Lâm Tuyệt Phong cùng Quỷ Lệ Danh đâu chết một cách dễ dàng. Hai người kia không ai không phải là cường giả đứng đầu Tu Chân Giới, ngay cả bọn họ cũng bị thu thập, đám nhãi nhép chúng ta còn dám cùng Ôn Tây Lăng đương đầu với Vũ La. Ôn Tây Lăng, ngươi là tên ôn thần, sao chổi, hại chết chúng ta rồi...
Ba người Hướng Cuồng Ngôn nhìn Cửu Huyền Vấn Thiên trận chậm rãi vỡ tan, khí Huyền Hoàng nồng đậm trong không trung dần dần tản đi. Đại trận khổng lồ trước mặt ba người dần dần tiêu tan trong vô hình.
Vũ La từ trong trận đi về phía Long Hổ Sơn.
Ba người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Vu Thiên Thọ nhìn Long Hổ Sơn, có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác:
- Khí số Long Hổ Sơn tổn thương hết sức nặng nề, khí Huyền Hoàng đã tan đi bảy thành trở lên, chỉ sợ ba trăm năm sau cũng không thể khôi phục nguyên khí, Long Hổ sơn suy bại đã là chuyện không thể tránh khôi.
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:
- Đối nghịch với Vũ La sẽ không có kết quả tốt. Năm xưa... Ta đã thấy rõ ràng rồi, cho nên dù lão tử ta là người cuồng ngạo, nhưng vẫn kết bạn với hắn một cách thành thật.
Lư Niệm Vũ theo sau:
- Chớ nói nữa, đi nhanh đi.
Trong Minh Đường Cung của Vũ La mây khói quay cuồng, bảo quang bắn ra bốn phía. Từng đợt sấm nổ vang trong mày, từng tiếng tiên nhạc du dương từ chín tầng trời giáng xuống.
Phong Thần Bảng vẫn ung dung treo cao, phóng xuống từng vòng thần quang sắc phong, mục tiêu là câu thúc luồng sáng trong cột đá Long Hổ Sơn.
Mặc dù phá được phong ấn trận pháp Long Hổ Sơn, nhưng dường như luồng sáng này cũng không cam lòng bị Phong Thần Bảng sắc phong như vậy.
Mà Vũ La nhìn Phong Thần Bảng giằng co cùng luồng sáng kia, chẳng những không hề lo lắng, ngược lại càng thêm hưng phấn. Bởi vì Thiên Mệnh Thần Phù càng hùng mạnh, lúc sắc phong lại càng khó khăn.
Nếu như chỉ cần một đạo thần quang là có thể sắc phong, vậy tối đa cũng chỉ là Thần Tướng ngũ phẩm.
Phong Thần Bảng liên tiếp thả ra mười tám đạo thần quang sắc phong, mới xem như hàng phục được luồng sáng kia, mười tám đạo thần quang trói chặt lấy luồng sáng, từ từ thu vào trong Phong Thần Bảng.
Luồng sáng đi vào, Phong Thần Bảng nhẹ nhàng run lên.
Vũ La rất là hưng phấn, lập tức triệu hồi Phong Thần Bảng về xem xét.
Vũ La liếc nhìn qua, trong đám ô vuông sau lưng Phong Thần Bảng, ở hàng thứ hai đã có thêm một tiêu ký.
Bên cạnh vị trí của Hạn Bạt Huyết Phần và Bách Vạn Nhân Đồ, đã có thêm một ô vuông có chủ.
Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, rốt cục đã hiểu tại sao lúc Ngọc Ma Vương cùng Kim Long tôn giả đối mặt Cửu Huyền Vấn Thiên trận, cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
Rốt cục hắn đã hiểu tại sao mình không có cảm giác được trận pháp động thiên, hay pháp bảo, nhưng vẫn cảm thấy trong trận vô hạn vô biên.
Hắn cũng hiểu tại sao khí Huyền Hoàng có thể ảo hóa ra một thế giới chân thực hoàn chỉnh tới mức như vậy.
Bởi vì đạo Thiên Mệnh Thần Phù bị tổ sư Long Hổ Sơn khi xưa sử dụng làm mắt cho Cửu Huyền Vấn Thiên trận, chính là thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao!
Ngọc Ma Vương, Kim Long tôn giả, cho dù hùng mạnh đến mức nào cũng khó mà đánh vỡ thiên địa này. Chỉ bằng vào một đạo thiên hạ đệ nhất trấn phù, dùng cả thiên địa làm lao tù, có thể nhốt chết bất cứ kẻ nào.
Cho dù là Vũ La thân mang thiên hạ đệ nhất hung phù Hạn Bạt Huyết Phần, thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ, cũng không thể nào xông ra được, bởi vì hắn đã tiến vào trong Thiên Địa Tù Lao.
Nếu như đánh nhau, thậm chí Thiên Địa Tù Lao so ra kém bất cứ đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất nào của Vũ La, nhưng một khi bị nó phong ấn, cho dù là hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất hợp lực, Vũ La cũng không thể xông ra.
Cửu Huyền Vấn Thiên trận chính là một trận pháp thượng cổ đứng đầu, lại phối hợp thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao cùng Cửu Đại Thần Đàn, phối hợp bậc này quả thật xứng với danh hiệu Trung Châu đệ nhất đại trận.
Sau khi Vũ La đi vào, ba người cũng đuổi theo sau. Vu Thiên Thọ cũng nhìn ra vị trí của những đệ tử điều khiển trận pháp, ngân quang phi kiếm lưu chuyển trong lòng bàn tay lão như muốn xuất thủ, Vũ La Lư Niệm Vũ bèn ngăn cản lão: - Bọn họ đã bị trừng phạt rồi, coi như xong.
Vu Thiên Thọ buông tha những người này, nhưng càng nhìn Long Hổ Sơn càng cảm thấy gai mắt. Lão giơ chưởng lên cao, ngân quang tỏa sáng, dưới đầy trời ngân quang, nháy mắt lão đã xuất ra hàng vạn kiếm.
Mỗi một kiếm đâm vào một điểm mấu chốt của linh mạch Long Hổ Sơn. Chỉ trong thoáng chốc, bên trong Long Hổ Sơn đá vụn bay tung, tiếng nổ ầm ầm vang lên một mảng.
Vốn khí Huyền Hoàng của Lọng Hổ sơn đã tan đi hơn bảy thành, khí số hao tổn nặng nề. Hiện tại Vu Thiên Thọ nham hiếm đâm phá từng đạo linh mạch như vậy, e rằng năm trăm năm sau Long Hổ Sơn vẫn không khôi phục được.
Thủ đoạn này của lão nhất thời khiến cho trong Long Hổ Sơn vang lên một tràng thóa mạ:
- Cuồng đồ ngươi dám!
Hàng chục đạo bảo quang bay vút lên không, các loại phi kiếm pháp bảo ùa lên một lượt đánh về phía Vu Thiên Thọ. Mệnh mạch của bản môn bị phá hủy, không còn ai cố kỵ lão là Trung Châu đệ nhất khí sư.
Vu Thiên Thọ cười hăng hắc một trận quái dị. Tính lão vốn cuồng ngạo, tuy rằng biết rõ ràng mình lấy một địch nhiều nhất định không phải là đối thủ, nhưng vẫn không hề cố kỵ phóng xuất kiếm quang bao trùm trong phạm vi lớn nhất, nghênh đón tất cả bảo quang kia.
Lư Niệm Vũ khoát tay, chín viên linh đan bay lên không, mỗi viên hóa thành các loại Thần Thú như Giao Long, Kim ô, Kỳ Lân, Huyền Quy... Đối phó với địch, bảo vệ Vu Thiên Thọ.