Trương Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng:
- Trong thiên hạ này không ai có thể chạy thoát khỏi tay Cửu Đại Thần Tướng Long Hổ Sơn ta!
Da mặt lão thật dày, không biết xấu hổ vì bị Vũ La vạch trần tâm tư.
- Ha ha ha!
Vũ La cười:
- Nếu lão vận dụng cả Cửu Đại Thần Tướng nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta, vậy lão sẽ làm sao?
- Lúc trước ta đã cho lão cơ hội, cho dù Cửu Đại Thần Tướng chưa thức tỉnh, vẫn không xuất thủ, chính là muốn giết chết Cửu Đại Thần Tướng ngay trước mặt lão, khiến cho tất cả hy vọng của lão tan vỡ hoàn toàn, chết đi trong tuyệt vọng lạnh lùng.
Trương Thiên Tuyệt giận tím mặt:
- Ngươi quả thật là cuồng vọng vô tri tới cực điểm, ngươi cho rằng may mắn giết được hai Thân Tướng của ta là có thể không xem Cửu Đại Thần Tướng ra gì ư? Bảy Thần Tướng còn lại này vẫn thừa sức giết chết ngươi như bóp một con kiến.
Trương Thiên Tuyệt cuồng nộ, khẽ động ý niệm, từ trong mắt bảy tên Thần Tướng đồng thời phun ra ngọn lửa màu vàng.
Sau lưng bọn chúng dâng lên kim quang, kết nối với nhau thành một mảnh, một cỗ khí thế có thể hủy thiên diệt địa ép về phía Vũ La.
Bảy tên Thần Tướng dốc hết toàn lực, tất cả đều phóng xuất pháp bảo. Trong lúc nhất thời bảo quang như nước thủy triều không ngừng quay xung quanh Vũ La, áp lực cực mạnh khiến cho người ta phải ngạt thở.
Trên hai vai Vũ La không biết từ lúc nào xuất hiện mỗi bên một con rùa nhỏ.
Hai con rùa gục trên vai hắn, lộ ra vẻ uể oải lười biếng. Gần đây trong Thiên Phù Chi Quốc, trái Bích Ngọc Đằng chín có hạn, mầm ngọc trúc lại không thích hợp khẩu vị của hai tiểu gia hỏa, chúng quả thật là rất đói.
Con trên vai trái hơi sơ ý một chút, trượt khỏi vai Vũ La theo tay áo rơi xuống đất. Tiểu gia hỏa đáng thương ngọ nguậy bốn chân nhỏ xíu, cố gắng bắt lấy ống tay áo Vũ La, nhưng lại thất bại vô cùng xấu hổ, rơi xuống đất đánh bẹp.
Tư thế nằm dưới đất của nó lại là chổng bốn vó lên trời, nó nỗ lực mấy lần vẫn không thể nào lật mình lại, chỉ có thể xoay vòng tròn tại chỗ.
Trên chiến trường khốc liệt như vậy thình lình xuất hiện hai tiểu gia hỏa tức cười, vốn là chuyện khiến cho người ta phải ôm bụng cười ngất. Nhưng bảy tên Thần Tướng lại cảm thấy một sự uy hiếp tới từ bản năng, tới từ thứ còn hùng mạnh hơn cả mình.
Vũ La cười khổ, nhặt tiểu gia hỏa kia lên:
- Có biết vì sao ta không muốn cho các ngươi ra ngoài không, bởi vì các ngươi thật là mất mặt. Ta vốn là phong thái cao thủ, hai tên các ngươi vừa ra đã lập tức trở thành trò cười...
Đám môn nhân Long Hổ Sơn đang quan chiến ngoài xa, bởi vì cảnh giới quá thấp, không cảm nhận được hai con rùa uy hiếp, có không ít đệ tử tu vi quá thấp đã bắt đầu quát tháo inh ỏi: - Có chuyện gì vậy, chỉ là hai lỏi con đã dọa cho Thần Tướng chúng ta sợ hãi. Rõ ràng là tiểu tử này cố ý dọa người, chưởng môn Đại nhân mau giết hắn đi, để báo thù cho hai Thần Tướng!
Bọn họ không biết Trương Thiên Tuyệt ở hậu sơn lúc này đã toát ra mồ hôi lạnh như mưa. Lão cũng chưa nhìn ra rốt cục hai con rùa này là giống gì, nhưng bảy Thần Tướng vô cùng đặc biệt, chính là kỳ vật phong ấn nguyên hồn trong thân thể mà luyện ra, cho nên vô cùng nhạy cảm.
Mà Trương Thiên Tuyệt thông qua nguyên hồn của mình, liên lạc với bảy Thần Tướng.
Chẳng khác gì cảm nhận của cả bảy Thần Tướng chồng vào một chỗ, tác dụng lên nguyên hồn lão.
Lão cảm nhận được gì từ chỗ bảy Thần Tướng?
Chính là sợ hãi!
Sợ hãi hết sức rõ ràng, sợ hãi tới nỗi nhất quyết không chịu tiến lên.
Bảy đại Thần Tướng liên thủ, lại có cảm giác sợ hãi? E rằng cho dù là có Tiên Nhân rơi xuống thế giới này, bảy Thần Tướng liên thủ cũng có thể giết chết. Nhưng bọn chúng lại cảm thấy sợ hãi hai con rùa nho nhỏ ngu xuẩn kia.
Nhất thời Trương Thiên Tuyệt cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, nghe thấy đám môn hạ đệ tử kêu la ỏm tỏi, lão bèn quát to một tiếng vô cùng giận dữ:
- Câm miệng!
Thanh âm giận dữ của lão quanh quần trong sơn cốc, lúc chìm dưới sơn cốc, lúc bay tận trời cao, khiến cho đám đệ tử nhất thời sửng sốt, không biết vì sao chưởng môn lại nổi giận như vậy.
Trương Thiên Tuyệt hít thật sâu một hơi:
- Vũ La, chẳng trách ngươi biết rõ có Cửu Đại Thần Tướng ở đây vẫn dám xông lên Long Hổ Sơn ta, thì ra là dua vào hai Thần Thú này.
Lão cảm thấy hết sức đau lòng, mặc dù bảy Thần Tướng có chút sợ hãi, nhưng Trương Thiên Tuyệt vẫn tin rằng nhất định bảy Thần Tướng sẽ giết được Vũ La. Chỉ bất quá muốn giết Vũ La, e rằng phải trả một cái giá không nhỏ, Thần Tướng hao tổn quá nhiều, lực uy hiếp của Long Hô sơn sẽ giảm xuống không ít.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, hiện lão đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Nếu không giết Vũ La, kết cục của Long Hổ Sơn lại càng thảm hại hơn.
Bất quá chỉ bằng vào hai Thần Thú này, muốn ra khỏi Long Hổ Sơn là không có khả năng.
Trương Thiên Tuyệt quát to một tiếng:
- Bảy đại Thần Tướng, giết địch!
Bảy Thần Tướng bị lão thôi thúc, mạnh ai nấy đẩy khí thế mình lên tới mức cao nhất. Bên cạnh Vũ La lập tức nổi lên bảy đạo long quyển phong khổng lồ, đá núi dưới chân hắn không chịu nổi áp lực nặng nề, bốp một tiếng vỡ thành cát vụn.
Vũ La chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Ta không phải dựa vào bọn chúng.
Vũ La tiện tay vuốt ve hai con rùa, trên đầu hắn thình lình mở ra một không gian trữ vật rất lớn, từng khẩu Hồng Vũ tiên pháo lộ ra ngoài. Khác với trước kia chính là lần này, Hồng Vũ tiên pháo cũng không xếp thành phương trận, mà cứ năm mươi khấu hợp lại thành một tầng hình tròn, tầng sau chồng lên tầng trước tổng cộng sáu tầng, hợp thành một cái tháp pháo khổng lồ. - Chỗ dựa của ta là thứ này.
Ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo theo tâm niệm Vũ La thoáng động, cùng nhau bùng lên hào quang sáng chói.
Cả Long Hổ Sơn, mọi người cùng nhau biến sắc. Từ trưởng lão cho tới đệ tử mới nhập môn có bối phận thấp nhất gần như kêu lên cùng một lúc:
- Hồng Vũ tiên pháo... Chạy cho mau.
Long Hổ sơn vốn đã bị Vũ La hoành hành vài lần tới nỗi hoang tàn không chịu nổi, lại phải nghênh đón một lần đào tẩu tơi bời của đám môn nhân.
Trong lúc nhất thời, mọi người tranh giành lẫn nhau cướp đường mà chạy, thậm chí nóng nảy xuất ra pháp bảo đánh nhau, cả Long Hổ Sơn vô cùng hỗn loạn.
Rầm rầm rẩm...
Tầng thứ nhất Hồng Vũ tiên pháo trên đầu Vũ La đã khai hỏa, nòng pháo hướng về phía trước bắn ra theo thứ tự.
Uy lực kinh khủng của Hồng Vũ tiên pháo lại một lần nữa hiện ra trước mắt các tu sĩ Trung Châu.
Cho dù là ba người Hướng Cuồng Ngôn đã được Vũ La truyền âm báo trước, tránh ra ngoài xa, nhưng sắc mặt bọn lão vẫn tái nhợt:
- Người Long Hổ Sơn thật sự đã chọc giận tiểu tử này.
Đúng vậy, Vũ La đã thật sự nổi giận.
Vốn Vũ La đã hứa với Tào Long Báo chỉ giết Trương Thiên Tuyệt, không diệt Long Hổ Sơn. Nhưng sau khi tới đây, mặc dù hắn đã báo trước chỉ cần đệ tử Long Hổ Sơn không khiêu khích, hắn tuyệt không làm thương tổn những người khác, nhưng đệ tử Long Hổ Sơn vẫn không ngừng lên tiếng châm chọc, gây hấn gây chuyện. Dường như đã nhận định Vũ La hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mọi người không cố kỵ chút nào.
Năm lần bảy lượt như vậy, Vũ La đã thật sự nổi nóng. Cho nên hắn nhân dịp này giết chết bảy Thần Tướng, dùng Hồng Vũ tiên pháo bắn loạn một trận, cũng dạy cho đám đệ tử Long Hổ Sơn không biết trời cao đất rộng là gì này một bài học.
Trong thân thể bảy Thần Tướng đã tuôn ra ngọn lửa màu vàng nồng đậm. Bảy người liên thủ vây quanh Vũ La, lúc Hồng Vũ tiên pháo bắt đầu oanh kích, tự nhiên là bọn họ đứng mũi chịu sào. Trương Thiên Tuyệt lại không dám hạ lệnh cho bảy Thần Tướng rút lui, bởi vì một khi thiếu đi bọn chúng làm bình phong che chắn, Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La sẽ bắn thẳng vào đệ tử Long Hổ Sơn, lão tuyệt đối không chịu nổi tổn thất này.
Cũng may bảy Thần Tướng không làm cho lão thất vọng, ngọn lửa màu vàng nồng đậm giống như một bức tường thành kiên cố, chặn đứng đợt oanh kích đầu tiên của Hồng Vũ tiên pháo.
Nhưng không đợi Trương Thiên Tuyệt thoải mái cười to, Hồng Vũ tiên pháo đã bắt đầu đợt oanh kích thứ hai.