Mạnh Liên Ân hít một hơi khí lạnh, thu lại sáu món pháp bảo bên người lại, trầm giọng nói:
- Mau lui lại...
Trong Hoài Sơn Hà sóng nước cuồn cuộn, tiếng nước nổ vang, một con quái vật khổng lồ cuồn cuộn ở trong nước, thỉnh thoảng lộ ra trên mặt nước, không phải là một chiếc cự trảo dài ba mươi trượng thì là một chiếc đuôi lớn dài sáu mươi trượng.
Móng vuốt giống như giao trào, đuôi giống như cá sấu.
Lân phiến giống như nham thạch cao vút dữ tợn, biển hiện thực lực đáng sợ của chủ nhân.
Một con cự thú như vậy tuyệt đối không phải những đệ tử như bọn họ có thể đối kháng, nói là một con hung thú nhất phẩm chỉ sợ đều có chút đánh giá thấp thực lực của cự thú này.
Mạnh Liên Ân cũng đã hiểu được, vì sao tên đệ tử kia còn phát hiện cự thú trước cả Cửu Cung Kính Trận: Chỉ cần đứng ở bờ sông, cách hàng chục dặm cũng có thể nhìn thấy cự quái này.
Mạnh Liên Ân vừa lui về phía sau, vừa âm thầm bóp nát một tấm ngọc phù. Ngọc phù này chính là một loại linh phù cấp bậc thấp nhất, là của Vũ La cho hắn, chỉ cần vừa vỡ Vũ La bên kia lập tức có thể biết.
Con cự thú này chính là con quái vật lớn nhất mà Ngũ Trang Quan gặp phải từ trước đến nay, Mạnh Liên Ân lo lắng, cho dù là sư tôn và các sư thúc đều tới cũng không nhất định có thể làm gì tên gia hỏa này.
Sau khi bóp nát ngọc phù, hắn thoáng an tâm một chút. Trong Đông Hồ địa cung, quái vật kinh khủng như vậy Vũ La cũng có thể đối phó, hung thú này tuy rằng đáng sợ, đoán chừng Vũ La cũng có thể chiến thắng.
Hắn lại cảm thấy có điểm không thích hợp, trong lúc nhất thời không nghĩ ra có gì không thích hợp, mãi đến khi lại truyền đến một tiếng chuông, hắn mới đột nhiên hiểu ra: - Đừng gõ, nhanh trốn đi...
Tiếng hét của hắn vừa ra, đệ tử trên Ưng Tê Nhai kia cũng phản ứng lại, đã quăng cổ chung muốn chạy khỏi bãi đá, thế nhưng cự quái dưới nước kia đã nổi giận rồi.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng nước bắn lên trời, trong phạm vi mấy trăm trượng là một mảnh bọt nước. Mạnh Liên Ân ở phía xa nhìn thấy, dường như cự thú ở trong bọt nước đầy trời kia ngẩng đầu lên, một luồng Chân Thủy màu đen đánh lên trên Ưng Tê Nhai.
Oành...
Chân Thủy nổ tung, Ưng Tê Nhai chấn động kịch liệt, đá lớn từ trên đỉnh núi ầm ầm rơi xuống, ở trong Hoài Sơn Hà nổi lên sóng nước hơn chục trượng.
Tên đệ tử ở thạch thất kia bị nổ tan xương nát thịt, trên Ưng Tê Nhai chỉ lưu lại một vết rách cực lớn.
- A!
Mạnh Liên Ân vô cùng đau đớn, thất thần một chút, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát lớn:
- Cẩn thận!
Một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh tới mặt nước Hoài Sơn Hà trước người Mạnh Liên Ân không xa. Gần như cùng lúc đó, một tiếng nước cực lớn, trong Hoài Sơn Hà một chiếc đầu cá cực lớn mà dữ tợn bay lên, mở miệng lớn như chậu máu một ngụm cắn về phía Mạnh Liên Ân bên bờ sông.
Ầm!
Lôi quang vừa hay đánh lên bên cạnh một con mắt của cự thú kia, đánh cho quái thú kêu lên đau đớn, ngã về lại dưới sông. Tiếng nước ầm ầm, cự thú trầm xuống dưới nước, đã biến thành một đạo hắc ảnh, nhoáng lên đã không thấy tung tích.
Ngũ Liễu Đạo Nhân từ phía sau bay tới, Mạnh Liên Ân nhớ lại cái đầu lớn dữ tợn vừa rồi kinh hoảng không thôi:
- Đa tạ sư tôn!
Ngũ Liễu Đạo Nhân khoát tay chặn lại:
- Lần này là vận khí của ngươi tốt, nếu không phải đạo Thối Thiên Lôi này vừa hay đánh trúng bộ phận bạc nhược của nó, sợ là không ngăn được nó.
Cho dù là hung thú, bộ phận xung quanh con mắt cũng là một trong mấy địa phương mềm yếu nhất trên người. Thối Thiên Lôi của Ngũ Liễu Đạo Nhân đích xác lợi hại, thế nhưng muốn đánh lui con hung thú này, đích xác chưa đủ lực.
Ngũ Liễu Đạo Nhân vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Hoài Sơn Hà, vừa lớn tiếng nói:
- Các đệ tử lui ra ngoài ba trăm trượng.
Môn nhân hàng chữ Ngũ lại cùng tiến lên trước, vây quanh bên người Ngũ Liễu Đạo Nhân và Mạnh Liên Ân, mồm năm miệng mười hỏi:
- Quan chủ, vì sao lại có hung thú hùng mạnh như vậy từ trong Yên sơn đi ra?
- Liên Ân, ngươi vừa rồi có nhìn rõ là hung thú gì không?
- Cảnh giới của thứ này sợ là đã siêu việt hung thú nhất phẩm, chính là Thần Thú!
Ngũ Liễu Đạo Nhân cũng nhìn thoáng qua Mạnh Liên Ân hỏi. Mạnh Liên Ân lắc đầu:
- Đồ nhi không nhận ra là hung thú gì.
Ngũ Liễu Đạo Nhân nghe vậy, vẻ lo lắng trên mặt càng sâu thêm một tầng.
Ngũ Trang Quan đời đời thủ hộ Quan Cốc Khẩu, chặn giết hung thú từ trong Hoài Sơn Hà tiến vào.
Bởi vậy trong quan cất giữ sách ảnh của các loại hung thú, trên đó ghi chú rõ tên gọi, đẳng cấp và nhược điểm của hung thú. Mạnh Liên Ân học tập tốt nhất trong các đệ tử, sách ảnh hung thú đã sớm thuộc làu, ngay cả hắn cũng không nhận ra, vậy chính là một loại hung thú hoàn toàn mới.
Mà con hung thú này lại cực kỳ cường hãn, đối với mọi người Ngũ Trang Quan mà nói là một thách thức cực lớn.
Mạnh Liên Ân cũng biết sự lo lắng của sư tôn, bèn tiến lên nói:
- Sư tôn, đồ nhi đã cầu viện Vũ Đại nhân, chúng ta không cần liều mạng, chỉ cần phái người cầm chân con hung thú này là được. Chỉ cần Vũ Đại nhân đến đây, chém giết hung thú chẳng qua là việc nhấc tay mà thôi.
Con hung thú trong nước này cực kỳ lớn, ở trên bầu trời quấn lấy nó rất dễ dàng. Tâm tình của Ngũ Liễu Đạo Nhân liền buông lỏng, gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, Ngũ Hồi sư đệ, vậy do ngươi...
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến cắt đứt sự an bài của Ngũ Liễu Đạo Nhân, mọi người vừa quay đầu, chỉ thấy ở ngoài ba trăm trượng, đệ tử Ngũ Trang Quan đại loạn một trận, trên mặt đất nổi lên một gò đất, trên đỉnh gò đất vươn ra một cái đuôi bò cạp độc cực lớn đang xuyên qua thân thể của một đệ tử Ngũ Trang Quan, nâng hắn lên khoảng không, tùy ý vung vẩy.
Bụng của tên đệ tử kia bị chọc thủng, máu tươi chảy đầy đất, ruột cũng đã chảy ra, vô cùng thê thảm.
Đệ tử xung quanh đều bị dọa đến choáng váng, muốn hỗ trợ lại sợ làm bị thương đồng môn trên đuôi bò cạp, trong lúc nhất thời đều không có chủ ý.
Thân hình của Ngũ Liễu Đạo Nhân nhoáng lên, đã tới bên cạnh gò đất, ngón tay điểm một cái, một tia lôi quang cực kỳ sáng đã bắn trúng chiếc đuôi bò cạp cực lớn kia.
Đuôi bò cạp run lên, đột nhiên thu lại. Tên đệ tử kia hét thảm một tiếng ngã xuống, được các đồng môn tiếp lấy, đáng tiếc mắt thấy không sống nổi.
Ngũ Liễu Đạo Nhân mặt trầm như nước:
- Tất cả bay lên không! Cẩn thận dưới đất, hung thú kia có thể độn thổ!
Các đệ tử lại càng hoảng sợ, đều khống chế độn quang bay lên không, câm như hến nhìn mặt đất phía dưới, mỗi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng, quái vật khổng lồ như vậy không ngờ có thể độn thổ!
Ngũ Liễu Đạo Nhân tiếp nhận tên môn nhân bị thương kia, nhìn thoáng qua thương thế, bất đắc dĩ thở dài giao cho Ngũ Hồi Đạo Nhân:
- An bài cho hắn bình giải chuyển sinh đi.
Ngũ Hồi Đạo Nhân yên lặng gật gật đầu, bình giải chuyển sinh chính là cứu nguyên hồn ra, thế nhưng đệ tử này tu vi còn thấp, nguyên hồn cũng không nhất định ngưng đọng lại, có cứu ra chỉ sợ cũng khó mà chuyển sinh.
Chỉ có thể tận nhận lực nghe thiên mệnh mà thôi.
Mạnh Liên Ân nhìn về phía Hoài Sơn Hà, mặt sông đã khôi phục bình tĩnh, hung thú cực lớn kia đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ thật sự là ẩn náu ở dưới mặt đất.
Ngũ Liễu Đạo Nhân cũng cau mày:
- Rốt cuộc là hung thú gì không ngờ có thể độn thổ?
Phụp!
Một tiếng trầm đục, dưới mặt đất đột nhiên bắn ra một đạo hắc quang. Ngũ Liễu Đạo Nhân hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận.
Vung tay vỗ ra một đạo Thối Thiên Lôi ngưng luyện nổ ra.
Hắc quang kia lại nhanh nhẹn đáng sợ, trước khi mọi người kịp phản ứng đã đâm xuyên qua thân thể của một gã đệ tử, tên đệ tử kia kêu thảm ngã xuống.
Mãi đến lúc này Thối Thiên Lôi của Ngũ Liễu Đạo Nhân mới đánh tới.
Xẹt...
Lôi quang xẹt qua, hắc quang kia đã sớm chui trở về mặt đất.
Ngũ Liễu Đạo Nhân tiếp lấy tên đệ tử kia, sắc mặt càng trở nên âm trầm. Thế nhưng quái vật ở dưới mặt đất kia thậm chí không cho hắn thời gian bi thương, lại một đạo ô quang bắn - A!
Tên đệ tử thứ ba kêu thảm ngã xuống dưới.