Xiêm trưởng lão ở bên cạnh nhìn hắn một cái âm thầm gật đầu, lúc này còn có thể ẩn nhẫn được, Ngọc Cửu Long cũng coi như không tồi rồi, tương lai giao Cổ Ngọc thế gia cho hắn mình cũng có thể yên tâm.
Tính tình của Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn đều là cao ngạo, nếu như hai bên tiếp tục đối kháng, hai nàng nhất định vững vàng đứng ở bên cạnh Vũ La đại chiến một trận với mọi người.
Nhưng có người ra mặt điều giải, nữ nhân luôn mềm lòng, hai người liền nhìn về phía Vũ La, trong vẻ mặt cũng có mấy phần ý vị dò hỏi.
Vũ La hoàn toàn không thèm nhìn bọn Biện Tây Lương, suy nghĩ một chút nói:
- Một canh giờ.
Cửu Ân Đạo Nhân quay đầu lại nhìn mọi người, mọi người đều không dị nghị, hắn gật đầu một cái:
- Được, chúng ta chờ một canh giờ.
Biện Tây Lương có chút không cam lòng, nhìn mọi người một chút, bất âm bất dương nói một câu:
- Nếu như sau một canh giờ, Mạnh Liên Ân còn chưa xuất hiện thì sao?
Không ít người trong lòng cũng có nghi vấn như vậy, vì vậy lời này vừa thốt ra, lập tức có bảy tám ánh mắt cùng nhìn Vũ La.
Vũ La không nhịn được mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hữu thần, nhìn Biện Tây Lương một cái vô cùng sắc bén:
- Biện Tây Lương, ta thấy ngươi thực sự không tin Mạnh Liên Ân có thể đi vào chứ gì?
Biện Tây Lương hừ lạnh một tiếng:
- Đâu chỉ là ta, sợ rằng mọi người trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là chúng ta lãng phí thời gian cùng ngươi hồ đồ ở lại chỗ này mà thôi.
Vũ La vẫn không nổi giận, gật đầu nói:
- Đã như vậy chúng ta đánh cuộc đi. Nếu như Mạnh Liên Ân tiến vào trong một canh giờ này, vậy ngươi phải cút ra ngoài.
Biện Tây Lương biến sắc, Vũ La nói tiếp:
- Nếu như hắn không vào được, ta cút ra ngoài. Ngươi có dám cược hay không?
Biện Tây Lương thoáng do dự một chút. Mặc dù hắn tin tưởng Mạnh Liên Ân khẳng định không vào được, thế nhưng chuyện Tiên mộ Hoài Sơn Hà rất quan trọng, đã tiên vào rồi Tiên mộ ở ngay trước mắt, chỉ cần mở Tiên mộ ra vậy có nghĩa sẽ có rất nhiều bảo vật và cơ duyên, hắn không muốn mạo hiểm.
Vũ La cười lạnh nói:
- Nếu là một con chuột nhát gan thì bớt mở miệng làm ồn, hãy ngoan ngoãn thành thật một chút đi.
Biện Tây Lương đột nhiên nổi giận:
- Được, ta cược với ngươi.
- Chẳng qua ta chỉ thông cảm ngươi đã phát hiện tòa Tiên mộ này, nếu như đuổi ngươi ra không khỏi bất cận nhân tình. Nếu như ngươi đã hùng hổ dọa người như vậy ta có gì phải sợ? Cược thì cược.
Vũ La cười ha ha:
- Tốt.
Hắn lại nhìn về phía Ngọc Nhị:
- Vị Ngọc Cửu Long các hạ tự cho là rất có thân phận này, ngươi có dám cược với ta không?
Lại không ngờ rằng Ngọc Nhị lúc này không ngờ chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
- Không đáng làm chuyện nhàm chán đó, các ngươi nguyện ý thì các ngươi chơi đi, ta không tham dự.
Vũ La có chút bất ngờ liếc nhìn Ngọc Nhị, trong lòng có chút cảnh giác, tiểu tử này không dễ đối phó giống như biểu hiện bên ngoài.
Thời gian một canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Cửu Ân Đạo Nhân xung phong nhận việc tính thời gian. Hắn lấy ra một cái đồng hồ cát, vừa đúng là một canh giờ, dốc ngược lên trước mặt mọi người, hạt cát bên trong vô thanh vô tức chảy xuống phía dưới.
Mọi người túm năm tụm ba lại, có thảo luận tu luyện tâm đắc, có nghị luận Tiên mộ trước mắt, còn có một ít không thích nói chuyện liền đả tọa tại chỗ bắt đầu minh tưởng.
Hai nàng đi theo bên cạnh Vũ La, hiện tại đã trở nên yên tĩnh lại, có chút lúng túng xấu hổ.
Ba người trò chuyện rời rạc từng câu từng câu, bởi vì ở giữa có Vũ La, nên hai nàng rất khó tìm được đề tài nói chuyện chung.
Vũ La trong lòng thở dài một tiếng, âm thầm phát thệ, sau này kiên quyết ngăn chặn hai nàng đồng thời xuất hiện ở bên cạnh mình.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy kỳ hạn một canh giờ đã sắp tới, Biện Tây Lương trên mặt càng ngày càng đắc ý, cùng mấy người tụ một chỗ nói nói cười cười, tiếng cười cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng không kiêng nể gì.
Mắt thấy đã tới cuối cùng, thế nhưng Mạnh Liên Ân vẫn chưa xuất hiện. Biện Tây Lương nhìn đồng hồ cát bên cạnh Cửu Ân Đạo Nhân, mắt thấy sắp hết không còn.
Biện Tây Lương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn Hà, trong số tất cả mọi người, Vũ La rõ ràng là một người cạnh tranh lớn nhạt, có thể đá hắn ra ngoài may mắn như vậy, bản thân Biện Tây Lương cũng có chút khó có thể tin.
Xem ra lần này, khả năng không cần vận dụng món Tiên Khí kia của Ngọc Nhị, cũng có thể hoàn thành lời dặn bảo của vị Tiên Quan thượng giới kia.
Ở trong nhiệm vụ lần này mình đã lập được đầu công, chỉ cần Ngọc Nhị bẩm báo như sự thật, tưởng đến lúc vị Tiên Quan kia luận công ban thưởng, nhất định không thiếu ích lợi của mình Hắn mừng rỡ trong lòng, vỗ vỗ y phục đứng lên đi về phía Vũ La:
- Vũ Đại nhân, nguyện cược chịu thua, lấy thân phận của ngươi, phải chăng là nên chủ động một chút?
Cửu Ân Đạo Nhân có chút thương hại Vũ La, dù sao Tiên mộ Hoài Sơn Hà này cũng là Vũ La và người của Ngũ Trang Quan phát hiện. Ngũ Trang Quan không có ai tiến vào, nếu như Vũ La lại đi ra nữa, về tình về lý đều có chút không thích hợp.
Thế nhưng chuyện đánh cược là bản thân Vũ La đề ra, không phải là Biện Tây Lương bức hắn, Cửu Ân Đạo Nhân cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Ảnh mắt của Vũ La đảo qua mọi người, quả nhiên trong mắt đại đa số những người này đều lộ vẻ hưng phấn, trong lòng hắn âm thầm cười nhạt.
- Biện Tây Lương, ngươi gấp cái gì chứ, vẫn còn thời gian mà.
Hạt cát trong đồng hồ cát sắp sửa chảy hết, nhưng dù sao vẫn còn lại một chút. Biện Tây Lương cười nhạt:
- Vũ Đại nhân, ngươi thật sự cho rằng tên phế vật Mạnh Liên Ân kia có thể tiến vào ư? Ha ha ha, quá buồn cười, ngươi biết có bao nhiêu Đại Năng cảnh giới chỉ kém một chút đều bị ngăn ở bên ngoài? Mạnh Liên Ân lẽ nào còn hùng mạnh hơn bọn họ? Tên phế vật kia của Ngũ Trang Quan căn bản không có khả năng tiến vào...
Hắn đang nói, bỗng nhiên trước mắt hoa lên, một người lảo đảo bị quăng vào, bịch một tiếng ngã trên mặt đất, toàn thân cháy đen, suýt chút nữa không nhận ra hắn là người.
Mạnh Liên Ân há mồm thở dốc, một lúc sau mới khôi phục lại:
- Xin... Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu...
Những lời chưa nói hết của Biện Tây Lương nuốt vào trong bụng, Vũ La cũng không tiến lên đỡ Mạnh Liên Ân, chỉ đưa cho hắn một viên linh đan của Lư Niệm Vũ: - Uống đi.
Mạnh Liên Ân nhếch miệng cười, trên khuôn mặt đen sì lộ ra hai hàm răng trắng, lập tức nuốt đan dược vào.
Cửu Ân Đạo Nhân thở dài một tiếng:
- Nghị lực bậc này, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng.
Tất cả Đại Năng ở đây đều khiếp sợ, Mạnh Liên Ẩn tiến vào với bộ dạng này, ai cũng có thể tưởng tượng được hắn rốt cuộc làm thế nào đi vào. Vô luận là tu vi hay là pháp bảo, Mạnh Liên Ân đều kém xa những Đại Năng bị ngăn ở bên ngoài. Thế nhưng hắn bằng vào ý chí cường hãn của mình, kiên cường cắn răng đi qua lôi điện kia tiến vào.
Biện Tây Lương phục hồi tinh thần lại, nhưng còn có chút chưa từ bỏ ý định, đột nhiên quay đầu, quả nhiên đồng hồ cát của Cửu Ân Đạo Nhân đã trống rỗng, hắn lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạn cuối cùng, hét lớn: - Không tính, không thể tính, Vũ La ngươi đã thua rồi, sau một canh giờ hắn mới tiến vào.
Vũ La chỉ cười nhạt, ánh mắt kia làm cho Biện Tây Lương trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ đến, sau lưng mình có người của Tiên Quan ủng hộ, có cái gì đáng sợ? Lập tức liền đứng thẳng sống lưng.
Vũ La thản nhiên nói:
- Xin hỏi Cửu Ấn Đạo Nhân.
Cửu Ân Đạo Nhân cũng tỏ ra bất đắc dĩ:
- Mạnh Liên Ân chính là đi vào trong thời gian quy định.
Biện Tây Lương hoàn toàn há hốc mồm. Vũ La nhìn hắn, chỉ phun ra một chữ:
- Cút.
Biện Tây Lương ủ rũ từ trong Tiên mộ đi ra ngoài, thừa nhận cược thua. Nếu hắn chơi xấu, sau này cho dù trở thành Trung Châu đệ nhất nhân cũng không có mặt mũi ra ngoài gặp người khác.