Tiên Tuyệt

Chương 125 - Mệnh Phù Cắn Trả (Thượng)

Bạch Thắng Kiếp bên cạnh khẽ nói với Nam Cung Bảo:

- Nam Cung huynh, tên Vũ La này thật là đáng ghét, dám giở trò trước mặt huynh, chọc tức đệ muội.

Lời khiêu khích của Bạch Thắng Kiếp không có chút hiệu quả nào, Nam Cung Bảo nhìn Vũ La với ánh mắt thương hại:

- Hắn muốn chết thì mặc hắn, chúng ta không cần lo.

Ma Tử Câm lửa giận đùng đùng, hung hăng trợn mắt nhìn Vũ La một cái, tiếp tục thóa mạ:

- Bọn phế vật các ngươi, Cửu Đại Thiên Môn nuôi các ngươi chẳng khác nào nuôi heo, ngay cả mấy đạo Mệnh Tủy cũng không tìm được, để cho bản cô nương phải đích thân ra tay, Nhược Lô Ngục thủ Ma Lạc Uyên bao nhiêu năm qua không làm được gì, ngay cả một đạo Mệnh Tủy dự trữ cũng không có. Lần này trở về ta nhất định phải báo cáo cấp trên, trị tội đám quan lại Nhược Lô Ngục bất tài vô dụng.

Ma Tử Câm lại trừng mắt nhìn Vũ La cái nữa, mới chịu ngồi xuống.

Mọi người thầm oán trong lòng, nàng nói quá dễ dàng, Mệnh Tủy bộ dễ tìm vậy sao? Bất quá không ai dám đắc tội với nàng, chỉ có thể cúi đầu mặc cho nàng thóa mạ.

Vũ La lại cảm thấy bực mình:

- Ý của Ma Tử cô nương là Mệnh Tủy tìm được rất dễ dàng sao? Nếu là như vậy, chỉ bằng Ma Tử cô nương đi tìm thử xem.

Ma Tử Câm giận tới nỗi run lên lẩy bẩy:

- Đồ khốn kia, bản tọa tên là Ma Tử Câm, Ma Tử Câm...

Vũ La cười hì hì, trêu chọc:

- tiểu tử còn chưa gấp gáp hỏi thăm phương danh cô nương, cô nương đã nôn nóng nói cho tiểu tử sao?

Ma Tử Câm hai mắt trợn trừng, tức tới nỗi suýt nữa hôn mê ngã lăn ra.

- ngươi là tên hiếu sắc, bản tọa... bản tọa phải giết chết ngươi mới được...

Ma Tử Câm chưa từng bị người chọc tức bao giờ, chỉ tay vào mặt Vũ La thóa mạ, định ra tay động thủ. Nàng tức giận thở dốc, ***g ngực phập phồng càng toát ra khí thế ‘hùng vĩ'. Lần này Vũ La cũng trấn tĩnh như không, nhưng ba người Bạch Thắng Kiếp, Nam Cung Bảo cùng Mộc Dịch Trạc, hơi thở nghe đã có phần gấp gáp.

Ma Ngao phía sau khẽ đằng hắng một tiếng nhắc nhở, lúc này Ma Tử Câm mới có phản ứng, tức giận vô cùng. Thình lình nàng xông tới tát cho Nam Cung Bảo một bạt tai, khiến cho y cảm thấy vô cùng uất ức:

- Là hắn đùa giỡn với muội, có liên quan gì tới ta?

Ma Tử Câm lạnh lùng nói:

- Ai bảo huynh nhìn loạn?

Bạch Thắng Kiếp và Mộc Dịch Trạc xấu hổ cúi đầu nhìn bàn chân, quyết định sau này chớ nhìn phi lễ nữa, nhưng lại hơi luyến tiếc liếm liếm môi.

- Ta nhìn vợ mình có gì là không được, tiểu tử kia nhìn nàng chằm chằm, nàng lại không đánh hắn...

Nam Cung Bảo bất mãn lẩm bẩm một câu, nhưng Ma Tử Câm nghe được, giận dữ quát lớn:

- Huynh nói cái gì?

Nam Cung Bảo vội lúng búng đáp:

- Không có, không có gì...

Sau một trận náo nhiệt, Ma Tử Câm cũng bình tĩnh lại, liếc nhìn sang Vũ La như nhìn một kẻ chết rồi:

- Được, ta sẽ đưa các ngươi vào Ma Lạc Uyên lần nữa, để cho đám phế vật Nhược Lô Ngục các ngươi trông cho rõ, bản tọa săn Mệnh Tủy thế nào.

- Toàn một phường hiếu sắc, chỉ giỏi ỷ vào miệng lưỡi lợi hại, đến khi hành sự chân chính lại không làm được gì. Ta thật không hiểu, vì sao Cửu Đại Thiên Môn chịu nuôi đám vô dụng các ngươi.

Chợt Ma Tử Câm đứng bật dậy, tỏ ra vô cùng quyết đoán:

- Đi Ma Lạc Uyên!

Nãy giờ đối với những lời nhục mạ của Ma Tử Câm, Diệp Niệm Am vẫn làm như mắt điếc tai ngơ, chống tay đứng ở một bên, giống như đã ngủ thiếp đi, mãi đến lúc này mới đột nhiên tỉnh lại:

- A, đi ngay bây giờ sao, Ma tiên tử đi đường mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi trước một chút đã...

Ma Tử Câm hung hăng liếc nhìn Vũ La:

- Không nghỉ ngơi nữa, các ngươi lập tức theo bản tọa vào Ma Lạc Uyên, bản tọa sẽ lập tức cho đám xuẩn ngốc các ngươi thấy bản lãnh của bản tọa.

Trong lòng Vũ La thầm nghĩ hơi ác ác: bản lãnh thế nào thì chưa biết, khoác lác cũng không nhỏ...

Mọi người có mặt không ai dám phản bác lời nào, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau Ma Tử Câm ra ngoài. Nam Cung Bảo muốn biểu hiện, vội vàng tranh trước chạy ra mở cửa cho Ma Tử Câm. Thế nhưng vì quá vội vàng lại va phải Ma Tử Câm, nàng ta không chút khách sáo, tát cho y một bạt tai trôi qua một bên.

Ma Tử Câm cũng không thèm nhìn tới, tranh trước đi ra ngoài, những người khác lập tức không dám tranh, tỏ ra hết sức biết điều đi theo sau Ma Tử Câm.

Vũ La đi sau cùng, nhìn Nam Cung Bảo đang ngồi dưới đất xoa mặt với vẻ thương hại, rề rà nói:

- Được vợ như thế, chồng có thể cầu gì hơn, chồng có thể cầu gì hơn? Ha ha ha...

Nam Cung Bảo oan ức trong lòng không thể nói ra, chỉ cảm thấy danh dự nam nhân của mình đã bị Ma Tử Câm chà đạp sạch sẽ không còn, vẻ mặt y vô cùng chua xót, nếu không ngại mọi người trước mặt, e rằng y đã nhỏ ra vài giọt ‘nước mắt anh hùng’,

Ma Tử Câm ra cửa, bỗng nhiên đứng lại không chịu tiếp tục đi tới.

Đã có vết xe đổ của Nam Cung Bảo, mọi người tỏ ra cẩn thận vô cùng, chỉ có Mộc Dịch Trạc tiến lên khẽ hỏi:

- Ma tiên tử, vì sao không đi nữa?

Vũ La chậm rãi tiến lên, lướt qua mặt Ma Tử Câm, vừa đi vừa nói:

- Còn phải hỏi, rõ ràng là nàng không biết đường.

Ma Tử Câm Đỏ bừng mặt mũi, nhưng cũng không phủ nhận. Mọi người buồn cười nhưng lại không dám cười, quả thật vô cùng vất vả.

Tới trước cổng chào khổng lồ bằng đá, Ma Tử Câm liếc nhìn mọi người một cái, lấy một chiếc túi gấm ra, lấy trong đó ra mười mấy viên Tị Sát châu.

Ma Tử Câm phát Tị Sát châu cho mọi người, đến lượt Vũ La, bỗng nhiên nàng khép miệng túi lại, nhìn hắn chằm chằm:

- tiểu tử này có được hay không? Để cho hắn đi vào, nói không chừng bản tọa sẽ lãng phí một viên Tị Sát châu vô ích...

Diệp Niệm Am vội vàng nói:

- Lần trước năm người chúng ta tiến vào, cũng chỉ có mình Vũ La tìm được một đạo Mệnh Tủy,

Hiển nhiên Ma Tử Câm thừa biết chuyện này, bất quá là cố ý làm khó Vũ La một chút, Diệp Niệm Am dứt lời, nàng liền bĩu môi thật dài:

- Hừ, bảy canh giờ mới tìm được một đạo Mệnh Tủy, cũng không biết xấu hổ, dám mang ra nói khoác.

Vũ La hờ hững nói:

- Bất kể thế nào, rốt cục ta còn có ích hơn vị tướng công phế vật của nàng.

Mọi người nghe vậy không nhịn được cau mày, lời này của Vũ La ám chỉ quá rõ ràng, nhưng Ma Tử Câm làm như không nghe không thấy.

Dù nàng ngang ngược thật, nhưng dù sao cũng chỉ được phụ mẫu định danh phận với Nam Cung Bảo, thậm chí còn chưa xuất giá. Mà với thân phận địa vị của Ma Tử Câm, bình thường không ai nói những lời thẳng như Vũ La vừa nói với nàng.

Ma Tử Câm ném viên Tị Sát châu cho Vũ La, bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Tiểu tử, ngươi đi theo ta, để biết bản tọa săn Mệnh Tủy thế nào.

Vũ La bĩu môi một cái, trong lòng khinh thường, nhưng Diệp Niệm Am bên cạnh không chịu được. Mỗi lần Vũ La cùng Ma Tử Câm đấu khẩu với nhau, Diệp Niệm Am có cảm giác sợ kinh hồn khiếp vía. Lão ra sức nháy mắt với Vũ La, bảo hắn đừng đắc tội tới bà cô này nữa, Vũ La vội vàng nuốt những lời ác độc đã lên đến miệng mình, không phản đối.

Bên trong túi gấm của Ma Tử Câm có mười mấy viên Tị Sát châu, nhưng nàng chỉ phát cho mỗi người một viên, số Tị Sát châu còn thừa trong túi có lẽ cũng Đủ phát cho mỗi người thêm một viên nữa.

Vũ La chỉ nhìn qua đã hiểu, Ma Tử Câm này bề ngoài thô lỗ nhưng trong lòng tinh tế. Nếu như lần này đi vào tìm không Đủ Mệnh Tủy, còn có thể có cơ hội thứ hai. Không giống như là tên ngốc Nam Cung Bảo kia, vì thể diện của mình, một hơi sử dụng hết sạch Tị Sát châu.

Ma Tử Câm vung tay một cái:

- Đi thôi.

Ma Lạc Uyên vẫn không có gì thay đổi, bên ngoài chính là cát vàng vô tận, khí hung sát ngưng trọng giống như sắt đá. Tính Ma Tử Câm vẫn hấp tấp vội vàng, không vì tới Ma Lạc Uyên hung danh hiển hách mà tỏ ra cẩn thận, Nàng chỉ Vũ La:

- Theo ta.

Sau đó là người đầu tiên xông vào Ma Lạc Uyên.

Ma Ngao là thị nữ thiếp thân của nàng, lập tức theo sát phía sau, Vũ La lắc lắc đầu bất đắc dĩ dưới ánh mắt thương hại của mọi người, cũng nối gót theo sau

Diệp Niệm Am gật đầu cùng mọi người:

- Hy vọng lần này tất cả mọi người đều có thể có được thu hoạch.

Giọng điệu Diệp Niệm Am có chút ảo não tang thương, Mộc Dịch Trạc có thể hiểu được ý lão. Lão muốn tìm đủ ba đạo Mệnh Tủy sớm một chút, tiễn vị tổ tông này đi, đừng để cho nàng ở lại gây họa Nhược Lô Ngục nữa.

Duy nhất lần này, Mộc Dịch Trạc nở một nụ cười khổ đồng tình với Diệp Niệm Am.

nhưng Bạch Thắng Kiếp vẫn còn đang ra sức khiêu khích:

- Nam Cung huynh, huynh thật sự yên tâm để cho tên tiểu tử kia đi theo đệ muội sao?

Bạch Thắng Kiếp không biết trong lòng Nam Cung Bảo ước gì hôn sự này thất bại. Nếu y muốn từ hôn, đó là chuyện tuyệt đối không thể, Ma Tử Câm tương lai sẽ trở thành phù sư, nếu Nam Cung Bảo dám từ hôn, khoan nói tới thái độ của Ma gia, Nam Cung gia của y từ trên xuống dưới, ắt sẽ không ai bỏ qua cho y.

nhưng nếu như Ma Tử Câm tự ý trăng hoa, vậy thì không trách được Nam Cung Bảo.

Vì vậy mấy lần Bạch Thắng Kiếp khiêu khích, ngược lại đã nhen nhóm trong lòng Nam Cung Bảo một tia hy vọng mỏng manh. Nếu như hai người bọn họ có chuyện gì thật, coi như ta sẽ được giải thoát.

Chuyện trên đời này càng đặc sắc hơn cả những chuyện được ghi chép trong sách vở, thậm chí có hán tử ước gì nữ nhân của mình bị người khác cướp đi...

Sau khi Diệp Niệm Am rời đi, ba người Mộc Dịch Trạc cũng chọn mỗi người một hướng, bắt đầu tìm kiếm.

Ma Ngao phun một ngụm cát trong miệng ra ngoài, trong cát còn có lẫn chút bột phấn hài cốt, cũng không biết đã lưu lại bao lâu, Vũ La thấy vậy suýt thì nôn mửa, nhưng nữ chiến sĩ cường hãn Ma Ngao kia vẫn không để ý, chắn trước người Ma Tử Câm:

- Tiểu thư, cẩn thận một chút, nơi này có điều kỳ quái.

Mặc dù Ma Tử Câm cùng Ma Ngao chưa từng tiến vào Ma Lạc Uyên, nhưng cũng đã xem qua tư liệu giới thiệu về Ma Lạc Uyên trong văn thư cơ mật của Thẩm Phán Đình.

chỉ là nếu không tự mình tiến vào, chỉ bằng vào văn tự là vĩnh viễn không biết được chỗ đáng sợ của Ma Lạc Uyên.

Mặc dù Tị Sát châu có thể chịu được một canh giờ, nhưng thật sự xâm nhập vào trong Ma Lạc Uyên mới biết được một canh giờ ngắn ngủi tới mức nào. Lực lượng Tị Sát châu tiêu hao rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn không dám đi nhanh, đến hiện tại cũng chỉ xâm nhập bất quá mấy trăm dặm, còn xa mới vào được sâu trong Ma Lạc Uyên.

Mà ở vòng ngoài Ma Lạc Uyên, xác suất săn được Mệnh Tủy nhỏ tới mức đáng thương, lần trước Bạch Thắng Kiếp đã đích thân nghiệm chứng qua xác suất này.

Vũ La quan sát xung quanh, ánh mắt như ưng, Sau khi hắn lấy được Bách Vạn Nhân Đồ, nhất là sau khi nghiên cứu linh văn Thần Thú trên Bách Vạn Nhân Đồ, đã có hiểu biết sâu sắc hơn về Ma Lạc Uyên, không biết từ lúc nào, Bách Vạn Nhân Đồ đã nhét vào đầu hắn không ít kiến thức về Ma Lạc Uyên.

Ma Tử Câm thấy hắn không đi nữa, bèn hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường:

- Sao vậy, sợ rồi sao, đây là nơi nào? Ngay cả hài cốt cự ma cùng hung thú sát khí cũng không thấy.

Đột nhiên Vũ La biến sắc, Ma Tử Câm còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Vũ La đã thình lình biến mất. Ngay sau đó, Ma Tử Câm đột nhiên nhìn thấy một gương mặt to hiện ra trước mắt mình, không phải Vũ La còn ai nữa.

A... rốt cục nàng vẫn còn là nữ hài tử, tưởng rằng Vũ La muốn làm gì, bị dọa cho kinh hồn khiếp vía, thét lên chói tai, Ma Ngao phía trước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ La đã túm lấy eo lưng Ma Tử Câm nhấc bổng nàng lên, Ma Ngao đùng đùng nổi giận:

- Dâm tặc, ngươi dám...

Ma Tử Câm thình lình bị Vũ La tới gần, lập tức sợ choáng váng, Vũ La không giống như những người khác, hắn dám nhìn ngực nàng một cách trắng trợn. Trước khi gặp Vũ La, Ma Tử Câm chưa bao giờ gặp ‘dâm tặc’ to gan như vậy, cho nên nàng cho rằng Vũ La muốn hạ thủ mình để làm chuyện xấu.

Nữ nhân như Ma Tử Câm bình thường thì hung hãn, nhưng khi gặp phải ‘dâm tặc’, chiến lực lập tức giảm sút rất nhiều, cho nên bị Vũ La một tay tóm lấy.

Bất quá nàng nhìn thấy Ma Ngao nổi giận gầm lên một tiếng đánh tới, bèn thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Nàng biết rõ thực lực của Ma Ngao đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ đỉnh phong, dâm tặc này bất quá chỉ là cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất thấp nhất. Huống chi chiến lực Ma Ngao siêu quần, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Hầu Môn sơ cấp, đối phó với dâm tặc to gan lớn mật này là không thành vấn đề.

Ma Ngao nổi giận gầm lên một tiếng, dưới cơn phẫn nộ chiến lực lại càng gia tăng. Nàng lăng không đánh ra một quyền, giống như sao xẹt, làm khuếch tán ra từng vòng sóng gợn không khí màu vàng nhạt, hung hăng đánh về phía Vũ La.

Vũ La mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, dung nạp lực lượng một quyền này vào trong đó. Ba ngàn gốc Bồng Kinh Thần Mộc, một cánh rừng trúc, một bụi Vạn Niên Bích Ngọc Đằng phân chia lực lượng một quyền này không tổn hao gì.

Vũ La lại tiện tay điểm ra một cái, phóng xuất Phù Cổ, Phù Cổ bay ra nhanh chóng chui vào cơ thể Ma Ngao, khiến cho toàn thân nàng trở nên tê dại, không thể cử động được.

Vũ La lại chộp ra một trảo, xách đai lưng của Ma Ngao, nhấc bổng nàng lên.

Ma Tử Câm muốn òa khóc, Nàng hết sức tin tưởng Ma Ngao, không ngờ rốt cục Ma Ngao cũng bị tiểu dâm tặc này thu thập. Tiểu dâm tặc này quả thật đã che giấu thực lực, tiềm phục trong Nhược Lô Ngục, bằng không không thể nào lợi hại như vậy.

Lúc này lòng nàng rối bời, không ý thức được rằng Vũ La đang cắp lấy hai nàng chạy như điên cuồng.

nhưng tiểu dâm tặc này tiềm phục trong Nhược Lô Ngục để làm gì? Ma Tử Câm cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trong lòng hiện đang vô cùng hỗn loạn, nàng nghĩ lần này mình hẳn phải chịu nhục, ắt sẽ liều chết cũng phải giữ được trinh tiết...

Ma Tử Câm đã nhìn thấy những nữ ngục tốt trong Nhược Lô Ngục, một tên dâm tặc tiềm phục trong hoàn cảnh như vậy, khẩu vị của hắn... Ma Tử Câm thoáng rùng mình, không biết dâm tặc này sẽ hành hạ mình tới mức nào.

Vũ La mang theo hai người chạy một trận như điên, bay qua một cồn cát, xông về phía trước không ngừng. Phía sau cồn cát này chính là hài cốt của cự ma nằm rải rác.

Vũ La chạy xuyên qua khí hung sát xung quanh đám hài cốt cự ma hùng mạnh, có thể xé nát thân người bất cứ lúc nào, cuối cùng đã tới chỗ một đầu lâu có vẻ nhỏ một chút. Lúc này toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, nãy giờ chạy nhanh như vậy đã là cực hạn tốc độ của hắn, Huống chi còn phải mang theo hai người.

Hắn ném hai người xuống, thần sắc nghiêm nghị nói:

- những chuyện sắp sửa xảy ra, nhất định phải giữ bí mật, bằng không ta quyết lấy mạng các nàng.

Ma Tử Câm nước mắt lưng tròng, cắn môi thật mạnh, cho rằng đã tới lúc phải chịu nhục.

Chẳng qua Vũ La chỉ nói cho hai nàng biết quyết định của hắn, chứ không hỏi ý kiến các nàng thế nào. Ý định của hắn cũng vô cùng đơn giản, nếu có thể cứu được hai nàng thì cứu, nếu các nàng không thức thời dám tiết lộ bí mật của mình ra ngoài, vậy mình phải giết không tha.

Ai nói cứu người rồi không thể giết được? Bất quá bản Đế Quân phí công chạy một hồi, chỉ cần bản Đế Quân muốn, có gì là không được?

Tính cách của thiên hạ đệ nhất hung nhân hiển lộ hết sức rõ ràng.

Vũ La quay đầu lại nhìn một cái, sau đó hít sâu một hơi, vỗ tay một cái, một đạo Thiên Mệnh Thần Phù phá không mà ra.

Ma Ngao nhìn về phía sau Vũ La một cái theo bản năng, nhất thời bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy một cơn trốt xoáy màu đen nối liền thiên địa đã hình thành, nhanh chóng di chuyển tới gần cồn cát. Không bao lâu nữa, nó sẽ nuốt hết mọi vật bên này.

Cồn cát kia đã hết sức khổng lồ, nhưng trước mặt cơn trốt xoáy đáng sợ kia giống như đồ chơi trẻ nít, bị cuốn lên cao một cách dễ dàng, trở thành một phần của cơn trốt xoáy bão cát.

Thiên tai như vậy, Ma Ngao đã đọc được trong tư liệu mật của Thẩm Phán Đình, được xung trăm năm khó gặp.

- Ma Lạc Sa Bạo! (Bão cát)

Ma Ngao kinh hô thất thanh, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã có thể nói chuyện, Ma Tử Câm run run, quay đầu nhìn lại cũng bị dọa tới nỗi sắc mặt đại biến.

Bình Luận (0)
Comment