Tiên Tuyệt

Chương 1255 - Long Não Thạch Kiều (Hạ)

Toàn thân hai con rối trên cầu đá kia cũng bao phủ trong một lớp chiến giáp thật dày.

Thân hình bọn chúng hết sức cao lớn, có gần một trượng, chiến giáp của chúng lại càng đặc biệt nặng nề, Từ một bên khôi giáp mà xem, những khôi giáp này tối thiểu cũng dày bằng bàn tay.

Hơn nữa những khôi giáp này được may theo kiểu dáng cực kỳ hiếm thấy trên Ngũ Phương giới hiện tại, khiến cho toàn thân người mặc được bao phủ trong khôi giáp, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Vũ La cũng đã nhìn ra hai người này chỉ là hai con rối, bọn chúng không có mặt, trong hai mắt toát ra hồng quang mông lung, mũi và miệng cũng là do kim loại đúc thành.

Hai con rối cao to nặng nề như vậy, thông qua một loại pháp thuật không gian được đưa tới cầu đá lặng lẽ không tiếng động, rõ ràng là muốn thị uy, tỏ rõ lực lượng của mình.

Nhưng Vũ La đã trải qua hai kiếp, không chút sợ hãi chuyện người khác thị uy.

Hai con rối này vừa xuất hiện, thình lình hắn cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước lên cầu đá.

Chỉ có chân chính bước chân lên cầu đá này mới có thể hoàn toàn cảm nhận được lực lượng áp chế của Long Não Thạch Kiều lên Nhân tộc. Vũ La không nhịn được muốn cất tiếng thóa mạ, đây nào phải là áp chế nhắm vào huyết mạch Long tộc, rõ ràng là nhắm vào Nhân tộc.

Giống như khi tiến vào Đông Hồ địa cung, Vũ La chợt phát hiện rất nhiều thủ đoạn của mình đều không thể sử dụng. Dĩ nhiên dưới áp chế như vậy, nếu như Vũ La liều mạng cá chết lưới rách cũng có thể tránh thoát ra ngoài. Nhưng dù sao cá chết lưới rách cũng không phải là kết quả mà hắn mong muốn.

Hắn lặng lẽ điểm qua các thủ đoạn mình một lượt, cảm thấy hết sức bất ngờ:

- Không ngờ rằng lại có thể sử dụng...

Hắn giơ tay lên, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thần kiếm Thiên Tinh bằng lòng xuất hiện, chứng tỏ xung quanh có đối thủ đáng cho nó xuất thủ.

Ánh mắt Vũ La đảo qua, dễ dàng tìm được đối thủ của thần kiếm Thiên Tinh.

Trước mặt bên ngoài năm trượng là hai con rối to lớn khôi ngô, trên miếng giáp ngực của mỗi con rối đều có một đạo linh văn kỳ dị. Hai con rối này quả thật là từ một khuôn đúc ra, điểm khác nhau duy nhất giữa chúng chính là hai đạo linh văn trên ngực giáp.

Hai đạo linh văn này là cùng một hệ thống với đạo linh văn xuất hiện sau cùng trong rừng đá, nhưng hai đạo linh văn này còn phức tạp thâm ảo hơn.

Vũ La cũng chỉ là ước đoán, hai đạo linh văn này có liên quan tới lực lượng, nhưng cụ thể là liên quan tới lực lượng nào, hắn cũng không biết rõ.

Trên lưng hai con rối này mỗi con đeo một chiếc hộp sắt hẹp mà dài. Tự nhiên Vũ La có thể nhìn ra trong hộp sắt chắc chắn chứa thần binh lợi khí đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào sợ hãi.

Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La vẽ ra một đường vòng cung sáng bạc, chỉ về phía con rối bên phải:

- Ngươi lên trước.

Không ngờ rằng con rối kia có thể nghe hiểu lời hắn, lập tức bước ra một bước.

Sau đó ngoài dự đoán mọi người... Nó khoanh chân ngồi xuống!

Nhìn qua thân thể nó cao to, vô cùng linh hoạt, hai cánh tay gấp một cái thoáng chuyển, hộp sắt to lớn sau lưng đã nằm ngang đùi nó.

Thân dưới con rối này vô cùng thô kệch, khôi giáp cường tráng dầy cộm nặng nề, căn bản không có bất kỳ trang sức hoa văn nào. Nhưng hộp sắt này lại có phong cách ngược lại, bên ngoài hộp sắt chảy xuôi một lớp hào quang màu vàng sẫm, mỗi một mặt của nó cũng điêu khắc hoa văn rong rêu. Hoa văn được dùng một loại kim loại màu bạc khảm vào mà thành, trên đó còn khảm các loại bảo thạch và tinh kim rực rỡ.

Mỗi một góc cũng được điêu khắc hoa văn kim loại màu vàng chói.

Mặt hộp hướng về phía con rối có một ổ khóa bằng ngọc đen. Ngón tay nhìn qua thô kệch vụng về của con rối bất ngờ điểm nhẹ vào ổ khóa một cái vô cùng tinh xảo, chỉ nghe ổ khóa kêu rắc một tiếng mở ra, hộp sắt tự động bật nắp.

Con rối này tỏ vẻ đặc biệt trân trọng vật được chứa trong hộp sắt, trong quá trình mở hộp sắt tỏ ra hết sức cẩn thận. Khi thần binh trong hộp sắt xuất hiện, nó chắp tay trước ngực xá một xá, sau đó mới hai tay cầm lấy thần binh kia mang ra ngoài.

Đây là một thanh cự kiếm hình dáng kỳ lạ.

Thân kiếm dài chừng một trượng hai, lưỡi kiếm dài tám thước, chuôi kiếm dài bốn thước. Lưỡi kiếm dày chừng ba ngón tay, rộng hai bàn tay. Mà miếng chắn bảo vệ nơi chuôi hết sức kỳ quái, là hai thanh chiến phủ hướng ra ngoài.

Thân kiếm không có trang trí quá nhiều, nhưng có điêu khắc một chiếc răng nhọn rất kỳ quái.

Ngay cả Vũ La cũng không nhìn ra chiếc răng nhọn này là của loài sinh vật nào.

Một thanh cự kiếm như vậy, cho dù là con rối cường hãn cầm trong tay cũng phải cầm bằng cả hai tay. Nó để hộp sắt cẩn thận ở phía sau, hai tay nắm lấy cự kiếm dựng thẳng ở trước ngực, thình lình bước ra một bước. Chân nó mang giày chiến nặng nề chạm vào Long Não Thạch Kiều phát ra tiếng nổ kinh người, trong nháy mắt con rối kia dường như được hung thú hung mãnh nhất vào thời thượng cổ phụ thể, nhất thời ma diễm dâng cao, lực lượng bành trướng dường như muốn nổ tung, cầm thanh cự kiếm này đánh về phía Vũ La.

Đây là công kích bằng lực lượng trực tiếp nhất, đơn giản nhất, cậy mạnh nhất. Con rối kia giống như một ngọn núi nhỏ đang bay, vọt mạnh về phía Vũ La.

Đây là cảm giác của những người đang quan chiến.

Rõ ràng nhìn qua là một con rối, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rằng đó là một ngọn núi.

Mà Vũ La đúng mũi chịu sào lại có cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Hắn thấy con rối kia vẫn không cử động, chỉ có cự kiếm kia động. Cự kiếm kéo theo con rối, hoặc nói chính xác hơn, con rối đã hoàn toàn trở nên phụ thuộc vào cự kiếm.

Thanh kiếm này giống như đâm xuyên qua vài ngàn năm Thời Không, từ thời viễn cổ tang thương, cường giả hoành hành, một kiếm đâm tới trước mặt Vũ La

Vũ La nhìn thấy phía sau thân kiếm không còn là con rối kia nữa, mà là một bức họa mở ra, trên đó vẽ cảnh chiến tranh thời viễn cổ khói lửa đầy trời, dung nham dâng trào, sét đánh ầm ầm.

Cảm giác như vậy khiến cho trong lồng ngực Vũ La giống như có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, toàn thân cũng nóng rực lên. Lực lượng không cần triệu tập, lực lượng có thể cảm ứng lực lượng, từ trong Minh Đường Cung xô thẳng ra ngoài, tràn ngập khắp toàn thân Vũ La như nước thủy triều.

Thần kiếm Thiên Tinh nhẹ nhàng run lên, tựa hồ vừa thức tỉnh sau phút giây kinh ngạc, nhìn thấy địch nhân hùng mạnh như vậy cũng tỏ ra hưng phấn không thôi.

Nháy mắt sẽ va chạm với cự kiếm kia, lực lượng cường hãn của nó cho dù là một ngọn núi cao cũng sẽ bị một kiếm này đánh cho tan tác.

Cổ tay Vũ La khẽ uốn, chiêu thức của thần kiếm Thiên Tinh tự nhiên hình thành, điểm ra một kiếm vào lưỡi cự kiếm khổng lồ kia.

Một tiếng keng giòn giã vang lên, cự kiếm không lùi mà tiến, đúng lúc này con rối kia thình lình bạo phát, vốn nó vẫn ẩn sau cự kiếm, dường như nó không hề tồn tại, hoàn toàn không có gì là quan trọng. Nhưng vào giờ phút này, bỗng nhiên con rối phối hợp hết sức hoàn mỹ cùng cự kiếm, lực lượng của nó nhanh chóng gia tăng lên tới mức ngang bằng với lực lượng của cự kiếm.

Chỉ trong thoáng chốc, bóng kiếm tung bay, kiếm chiêu hoành hành ngang dọc. Giống như một cơn bão kim loại, chiêu thức chợt mở chợt khép, lực lượng như bài sơn đảo hải. Cả Long Não Thạch Kiều cũng bị bao phủ trong một mảng đen kịt mà cứng rắn.

Bùng...

Thanh âm đáng sợ từ trong bóng kiếm chập chùng phát ra, chấn động tới nỗi Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn cảm thấy màng nhĩ đau nhói.

Hai nàng lộ vẻ đau đớn, Vũ La không cần quay đầu nhìn lại, dùng tâm thần cũng có thể cảm ứng được.

Giữa hắn và bóng kiếm, cơn bão kia cực kỳ đáng sợ, nhưng lại không dám nhích tới gần nửa bước, chỉ không ngừng hoành hành bên ngoài thân thể hắn. Dường như nó muốn bằng vào chiêu thức hùng mạnh liên hoàn không ngừng mà gia tăng lực lượng của mình, đến một lúc nào đó sẽ đạt tới lực lượng có thể xuất thủ với Vũ La.

Nhưng Vũ La không để cho nó có cơ hội.

Tiếng kêu vang bùng bùng của cự kiếm khiến cho Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn cùng đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment