Tiên Tuyệt

Chương 1264 - Tủy Sơn Cổ Thuẫn (Hạ)

Trước mắt từng mảng hào quang hiện lên, dưới ánh sáng rực rỡ, rốt cục Tiên mộ này cũng hiện ra trước mắt Vũ La.

Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn bên cạnh cơ hồ đồng thanh thốt lên:

- Thật là xinh đẹp!

Nơi này đúng là rất đẹp.

Trong không gian vô biên vô hạn có chín vòng sáng từ nhỏ tới lớn lồng vào nhau. Màu sắc của những vòng sáng này cũng không giống nhau, chín màu phối hợp, diễm lệ vô cùng.

Mà trong vòng sáng màu vàng trung tâm có một ngọn thần sơn. Dáng vóc của nó khổng lồ, thân thể trong suốt, là một khối Ngọc Tủy hoàn chỉnh.

Trên ngọn thần sơn có một tế đàn tinh xảo, tế đàn này rất giống với tế đàn bên ngoài quảng trường, bất quá trên tế đàn này chỉ bày một lá thuẫn đơn giản.

Trên mỗi một vòng sáng thỉnh thoảng có từng đốm sáng loang lổ trông như đàn bướm bay ra, những đốm sáng này bay lượn xung quanh thần sơn, vô cùng rực rỡ.

Vòng sáng màu vàng nhạt lớn nhất ngoài cùng khổng lồ tới mức khiến cho người ta liếc mắt nhìn qua, cũng không thể nhìn giáp một vòng. Mà bọn Vũ La lúc này đang đứng cách vòng sáng ngoài cùng chừng ba trăm trượng, sau lưng bọn họ tự nhiên là cánh cửa đá kia.

Nhìn lại về phía sau, có thể thấy cửa đá này xuất hiện trơ trọi giữa không trung, xung quanh không có tường rào, không có bất kỳ kiến trúc nào khác nối liền với nó.

Xiêm trưởng lão đứng ở một bên, Lý Kình Thương đứng bên kia.

Lý Kình Thương cau mày:

- Thuẫn này là gì vậy, Vũ Đại nhân có từng nghe nói qua bao giờ chưa? Vì sao trong Tiên mộ này chỉ có một lá thuẫn như vậy?

Nếu là phần mộ, tự nhiên là mai táng thi thể. Cho dù là mộ chôn y phục và di vật, ít nhất cũng có một cỗ quan tài.

Nhưng chỉ một lá thuẫn đơn độc lẻ loi trong Tiên mộ này, thật sự là có vẻ quái dị.

Xiêm trưởng lão nói:

- Cửu Trủng Liên Hoàn, trong ngôi mộ màu xanh cuối cùng mới là nơi đặt pháp thể chủ nhân ngôi mộ, nơi này...

Lão nhìn qua không gian này một lượt:

- Thật sự chỉ là phần mộ của một lá thuẫn.

Ngọc Cửu Long cau mày nói:

- Nhưng ta không cảm giác được lá thuẫn kia có cái gì đặc biệt...

Câu này của y cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người. Lá thuẫn kia chẳng khác gì là dùng chín vòng sáng khổng lồ bảo vệ, hơn nữa dùng một núi Ngọc Tủy làm nền. Nhưng mọi người không cảm giác được có chỗ nào là đặc biệt, thậm chí cũng không có chút khí tức nào cả, giống như lá thuẫn này không hề tồn tại vậy.

Nhưng vật này lại xuất hiện trong Tiên mộ, hơn nữa được người tỏ ra vô cùng trịnh trọng xây dựng một ngôi mộ màu xanh khổng lồ mai táng, nhất định hết sức bất phàm. Ánh mắt từng người nhìn lá thuẫn kia đều lộ ra vẻ tham lam hết sức trần trụi.

Vũ La quay đầu đi, quả nhiên Mạnh Liên Ân đang đứng ở bìa ngoài cùng, mắt nhìn lá thuẫn ngoài xa chăm chú, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Vũ La hỏi:

- Mạnh Liên Ân, ngươi có ý kiến gì không?

Mạnh Liên Ân bị hắn gọi giật, thình lình run lên một cái, tỉnh táo lại:

- Sao, ý kiến gì... Ta... Ta cũng không biết...

Dáng vẻ ngơ ngác của y khiến cho đám Ma tu cười vang một trận, khóe miệng Ngọc Cửu Long cũng khẽ nhếch lên.

Lý Kình Thương nói:

- Hắn chỉ là một tiểu tu sĩ, đến địa phương này chỉ sợ đã kinh hãi u mê, còn có thể có ý kiến gì chứ?

- Vũ Đại nhân thật đúng là giỏi dùng người mình, hỏi đường người mù, ha ha...

Đám Ma tu cười to một trận.

Dường như Vũ La không nghe thấy, hắnđi tới bên cạnh Mạnh Liên Ân, thấp giọng hỏi:

- Ngươi có cảm giác gì?

- Cảm giác ư?

Mạnh Liên Ân nhìn chăm chú lá thuẫn.

Những người khác không ai quan tâm hai người nói chuyện nữa, bọn họ cũng tập trung lực chú ý vào lá thuẫn kia. Núi Ngọc Tủy, lá thuẫn, bất kể thứ nào cũng làm cho người ta điên cuồng. - Cảm giác như vậy rất quen thuộc, giống như ta từng khắc sâu trong tâm khảm...

Mạnh Liên Ân vô cùng khổ sở, không nhịn được vò đầu bút tai một trận:

- Nhưng ta lại không thể nhớ ra, dường như... Dường như... Dường như ta đã từng đứng từ xa quan sát vật này như bây giờ, nhưng lúc ấy ta vẫn còn là kẻ tầm thường...

Vũ La thở dài, vỗ nhẹ nhẹ vào vai y:

- Đừng lo lắng, nhất định ngươi sẽ nhớ ra.

- Cẩn thận!

Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tên Ma tu không kìm nén được, thừa dịp mọi người không chú ý len lén nhích tới gần vòng sáng, muốn tranh tiên cướp đoạt lá thuẫn.

Lúc Vũ La nhìn lại, tên Ma tu đã đến bên mép vòng sáng, những đốm sáng bay lượn đầy trời thình lình dường như trở nên có linh tính, điên cuồng lao về phía y.

Những đốm sáng chi chít dày đặc giống như đàn ong vừa vỡ tổ, vây chặt lấy thân thể tên Ma tu kia. Tên Ma tu này cũng là cao thủ Đại Năng sắp sửa bước vào cảnh giới Vấn Thiên, còn lợi hại hơn ba phần so với Văn Nhân Hổ vừa tử trận. Không chờ những đốm sáng tới gần, y đã gầm lên giận dữ, miệng phun ra một cỗ huyết diễm màu đỏ máu bao phủ toàn thân mình, sau đó nhanh chóng thôi thúc ma nguyên, sau lưng phun ra một cái đuôi lửa, ầm một tiếng tiến tới va vào vòng sáng. - Tên khốn kiếp này...

Lý Kinh Thương giận dữ, cũng không biết lão đang tức giận tên Ma tu này không nghe theo lệnh mình, hay là tức giận y đã tranh trước mình một bước.

Nhưng thanh âm thóa mạ của lão còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

A...

Một quả cầu lửa màu vàng từ trong vòng sáng lăn ra, rơi xuống mặt đất lăn lộn không ngừng, kêu thảm thiết liên tục. Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng, chính là tên Ma tu mới vừa rồi xông vào. - Cứu ta, van xin các ngươi, cứu ta với...

Cũng không biết ngọn lửa màu vàng nhạt kia có lai lịch thế nào, bất kể y dập thế nào cũng không chịu tắt. Đám Ma tu khoanh tay đứng nhìn, ném đá xuống giếng bọn chúng hết sức vui lòng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thì đừng hy vọng. Huống chi ngọn lửa màu vàng nhạt này hết sức quỷ dị, vạn nhất cứu giúp người khác không được, mình cũng bị đốt, vậy được không bằng mất.

Lý Kinh Thương hừ lạnh một tiếng, vung tay điểm ra, một chiếc chén băng ngọc nho nhỏ bay ra. Đến trên đỉnh đầu tên Ma tu kia, chiếc chén nhanh chóng trở nên to lớn, một đạo hào quang bắn ra, hút tên Ma tu kia vào trong chén ngọc.

Lý Kinh Thương cũng không có biện pháp dập tắt ngọn lửa này, cho nên quyết định hạ nhiệt độ xuống thấp nhất. Ngọn lửa màu vàng nhạt ở nhiệt độ cực thấp, năng lượng càng ngày càng yếu, rốt cục dần dần dập tắt.

Mà thân thể tên Ma tu kia đã bị đốt tới nỗi hoàn toàn thay đổi. Y không còn kịp nói lời cảm tạ với Lý Kinh Thương, vội vàng lấy linh đan ra uống vào, nhanh chóng ngồi xuống chữa thương.

Năng lực khôi phục thân thể của Ma tu cũng rất hùng mạnh, mặc dù không tới mức biến thái như Vũ La, nhưng thương thế chí mạng của phàm nhàn, đối với bọn họ chỉ là vết thương nhỏ.

Tên Ma tu này cũng không tồi, sau khi phục dụng linh đan, vận chuyển ma nguyên. Từ trong Minh Đường Cung chảy ra một tầng hào quang màu đỏ sẫm, dần dần lan tràn khắp toàn thân, từ từ bức cỗ năng lượng của ngọn lửa màu vàng nhạt ra khỏi những nơi bị bỏng. Sau đó ngưng tụ thành một luồng, tạm thời áp chế vào trong ngón út tay trái.

Sau đó y chợt quát to một tiếng, tự chấn gãy lóng cuối ngón út của mình.

Một lóng ngón tay út từ trong chén ngọc rơi ra, vừa chạm đất lập tức nổ ầm một tiếng, bùng lên một cột lửa màu vàng đường kính ba thước, cao chừng mấy trượng, khiến cho những người ở gần đó giật nảy mình, vội vàng lui về phía sau.

Y hy sinh một lóng ngón tay út, nhờ vậy đã ép được hỏa độc ra ngoài với tốc độ nhanh nhất. Sau đó vết bỏng trên người y không thành vấn đề, bất quá nửa canh giờ cũng đã có thể hành động tự nhiên rồi.

Lý Kinh Thương thấy cũng đã đến lúc, bèn thu pháp bảo của mình lại, chẳng qua là mặt sắc vẫn rất khó coi:

- Minh Thập Nhị, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Minh Thập Nhị đầu tiên là bái tạ ân cứu mạng Lý Kinh Thương, ngay sau đó lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Chư vị, vòng sáng này vô cùng cổ quái, hẳn mọi người cũng đã biết thực lực hộ thân ma diễm của ta thế nào, nhưng sau khi đi vào không chịu nổi một đòn, đã vỡ nát ngay tức khắc. Khiến cho ta không có thời gian xuất ra bất cứ pháp bảo phòng ngự nào, bằng không ta cũng không đến nỗi chật vật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment