- Sáu vòng ư?
Vũ La cười lạnh:
- Ta hỏi lại lần nữa, bằng vào cái gì?
- Chỉ vì các ngươi tiến vào Tiên mộ này, các ngươi không làm được gì cũng đòi lấy đi ích lợi trong sáu vòng sáng ư?
Vũ La cười lạnh liên tục:
- Lý Kinh Thương, hiện tại ta nói cho lão biết, trong Tiên mộ này, các ngươi sẽ không lấy được một miếng Ngọc Tủy nào cả. Kết quả của lòng tham không đáy, chính là không thu hoạch được gì!
Đám Ma tu giận tím mặt:
- Vũ La, ngươi đừng quá cuồng vọng như vậy!
- Kẻ thấy có phần, đây là quy củ!
Sắc mặt Lý Kinh Thương cũng rất khó coi:
- Vũ Đại nhân, chúng ta chính là quan hệ liên minh, ngươi làm như vậy thật sự làm cho người ta rất khó hợp tác cùng ngươi.
Vũ La khoát tay:
- Tự nhiên muốn làm gì cũng được! Ta luôn luôn nói một không hai, nếu các ngươi có bản lĩnh, hãy tự mình đi giải trừ trận pháp, không cần thi triển thủ đoạn vô lại như vậy ở trước mặt ta.
Ngươi...
Lý Kinh Thương giận dữ, hai đấm nắm chặt, khớp xương nổ lốp bốp, ngọn lửa linh lực nổ bùng lên trên đầu quyền, bốc cháy hừng hực.
Vũ La hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn hắn.
Rốt cục Lý Kinh Thương vẫn không dám phát tác, vung mạnh tay lên:
- Hợp tác chấm dứt, chúng ta đi!
Lão cũng không cần biết đám Ma tu phía sau có theo kịp mình không, sải bước ra khỏi Tiên mộ.
Đám Ma tu hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La, sau đó ào ào rời đi.
Hiên Viên Vấn Kính phun một bãi nước bọt:
- Hừ, làm ác thì gặp ác, không tên nào dám động thủ, đúng là một bọn chỉ giỏi hiếp yếu sợ mạnh.
Sau khi đuổi Ma tu đi, Vũ La trở vào vòng sáng lần nữa, phá tan chín trận pháp trong đó, thu hết tài liệu cùng ngọn lửa, giao cho Mạnh Liên Ân.
Thật ra ngọn lửa bên trong vòng sáng vẫn còn kém Vân Thượng Niệm Hỏa, chẳng qua là có trận pháp gia trì mới có thể cực kỳ lợi hại như vậy. Cho nên trên thực tế tốt nhất là không nên tách rời ngọn lửa này khỏi trận pháp. Nếu người nào lấy được mang về bố trí bên ngoài sơn môn của mình, gặp phải nguy hiểm mở ra, tuyệt đối sẽ là hộ sơn đại trận xếp vào mười hạng đầu trên Tu Chân Giới.
Cửu Ân đạo trưởng có chút lo lắng:
- Vũ Đại nhân, đám Ma tu kia không chừa bất cứ thủ đoạn nào, lần này chúng ta trở mặt với chúng, chỉ sợ chúng sẽ có hành động bất lợi đối với chúng ta.
Ban đầu Vũ La đồng ý liên thủ cùng Lý Kinh Thương, chính là muốn dùng đám Ma tu này làm chốt thí. Đám Ma tu này không phải là người tốt, Vũ La cũng không cần có ý tốt gì.
Nhưng đám Ma tu không sai khiến được, còn tỏ ra lòng tham không đáy, liên minh này đã không cần thiết tồn tại nữa.
Vũ La nhìn về phía cửa ra một cái:
- Không cần sợ bọn chúng. Bất quá chúng ta đi ra ngoài cẩn thận một chút, sợ rằng Lý Kình Thương đã mang theo đám người kia bố trí mai phục ở ngoài cửa.
Tất cả mọi người gật đầu. Vũ La bảo vệ Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn ở bên cạnh mình, đang muốn nhắc nhở Mạnh Liên Ân một câu, Mạnh Liên Ân tự mình tiến tới bên cạnh hắn, lặng lẽ nói: - Vũ Đại nhân, ngài xem.
Y giơ tay ra, trong lòng bàn tay có một ấn ký cổ quái.
Ấn ký này giống như hồ lô, bất quá cũng là hai đạo linh văn hình tròn gộp lại hình thành. Vũ La đã từng thấy qua linh văn này, chính là hai đạo linh văn phân chi của linh văn Thần Thú cực kỳ khó hiếu, phân chi này đã xuất hiện nhiều lần trong Tiên mộ này. - Đây là lá thuẫn vừa rồi in vào tay ngươi đó sao?
Vũ La hỏi.
Mạnh Liên Ân gật đầu, lại đưa lá thuẫn tới:
- Ngài xem thử...
Trên lá thuẫn, ngoại trừ ba tầng hoa văn hình hoa sen mà Vũ La đã nhìn thấy trước đó, không còn bất cứ hoa văn nào khác. Cho dù là lá thuẫn này bỗng nhiên trở nên nóng rực, cũng không thể in một dấu vết phức tạp như vậy vào lòng bàn tay Mạnh Liên Ân.
Vũ La cũng vô cùng nghi hoặc, trong lúc nhất thời nghĩ mãi mà không hiểu chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là nói với y:
- Khoan hãy lo tới những chuyện này, hãy giơ cao lá thuẫn. E rằng lần này ra ngoài chính là một trường ác chiến.
Mạnh Liên Ân gật đầu, lại tiến lên một bước làm cho Vũ La hết sức bất ngờ, đứng ở trước mặt ba người Vũ La, giơ lá thuẫn lên che nửa mặt, dường như y muốn đi trước che chở cho ba người Vũ La.
Vũ La không khỏi mỉm cười, cuối cùng mình cũng không nhìn lầm người. Mạnh Liên Ân biết lá thuẫn này bất phàm, cho nên mới định ngăn chặn trước người mình.
Mặc dù Vũ La cảm thấy không cần thiết, nhưng Mạnh Liên Ân có hảo ý, hắn cũng không cự tuyệt.
Trên thực tế trong lòng Vũ La thật sự không xem bọn Lý Kình Thương ra gì. Vũ La biết người biết ta, đám Ma tu kia có những thủ đoạn gì, hắn biết rất rõ ràng. Hiện tại chiến lực của hắn thiên hạ vô song, cho dù những người này mai phục ở phía ngoài, cũng chỉ có đường chịu chết.
Lúc đi qua cánh cửa kia, tất cả mọi người có chút cảm giác khác thường. Hiên Viên Vấn Kính trong lòng căng thẳng:
- Chẳng lẽ đám Ma tu này đã dùng thủ đoạn gì đó phong ấn cửa ra?
Nhưng y vừa nói xong, mọi người lập tức phát hiện bọn họ vô cùng thuận lợi ra khỏi cửa. Ai nấy lập tức tập trung hết tinh thần đề phòng, nhưng không thấy bị đánh lén như dự liệu. - Ủa...
Mọi người vô cùng kinh ngạc, bên ngoài cửa này cũng không phải là cửa đá mà trước đây bọn họ tiến vào, mà là phía sau ngôi mộ màu xanh thứ nhất.
Trận pháp không gian... Mọi người lập tức hiểu ra.
Ra vào chỉ là một cửa, chỉ bất quá trận pháp không gian bên trong cửa tự động vận chuyển, cho nên lúc ra bọn họ đã tới phía sau ngôi mộ màu xanh thứ nhất.
Vũ La quay đầu nhìn lại một chút, phía sau cũng có một cửa đá, hình thức không khác mấy so với phía trước. Chỉ bất quá trên hai cánh cửa đá này có một ổ khóa bằng đồng khổng lồ, lúc Vũ La nhìn sang, ổ khóa đồng kia thình lình khóa lại một cách quỷ dị.
Rắc!
Tim Vũ La như chìm xuống, biết rằng đường lui đã đứt, bắt buộc phải tiến về phía trước.
Hắn nhìn qua tám ngôi mộ màu xanh rất lớn nối liền nhau, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Xiêm trưởng lão nói quy cách Cửu Trủng Liên Hoàn chỉnh là cao nhất, mà những ngôi mộ màu xanh này là Thanh Trủng, chính là hung trủng, gần với Huyết Trủng có màu đỏ máu.
Nhưng theo những gì bọn họ trải qua từ đầu tới giờ, dường như cũng không có gì là hung...
Thình lình một tiếng vang rất lớn truyền đến, cắt đứt dòng suy tư của Vũ La. Phía trước có một ngọn ma diễm màu đen phóng vút lên cao, xen lẫn những tiếng rống giận quát mắng. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng chạy về phía trước.
Trước mặt mọi người là hai vách đá rất lớn, trên vách đá có sáu cánh cửa đá. Vượt qua của đá, tầm nhìn nhất thời trống trải, thì ra lại là một quảng trường có kích thước khổng lồ.
Mà quảng trường này có vẻ kỳ lạ, cả quảng trường bị những đường thẳng khổng lồ chia thành những ô vuông bằng nhau. Trên vài giao điểm của những đường thẳng này có những pho tượng đang đứng sừng sững, mà dám Ma tu đang đánh nhau với một pho tượng trong đó. Pho tượng này thân cao tám thước, khôi ngô bất phàm, khôi giáp trên người cũng cực kỳ dày nặng, hiển nhiên cũng là một con rối.
Con rối này tay cầm trường thương, lộ ra vẻ giản dị hơn nhiều so với vài con rối phía sau.
Dường như đám Ma tu coi trọng khôi giáp trên người con rối này, cho nên mới phát động công kích. Chẳng qua không ngờ rằng con rối này rất giỏi, trường thương lay động, ứng đối rất có thứ tự nghiêm chỉnh, trong lúc nhất thời đám Ma tu không thể hạ được nó. Mà những con rối khác đang chạy nhanh tới theo những đường thẳng to lớn kia.
Mọi người thấy vậy có vẻ sững sờ, Cửu Ân Đạo trưởng lẩm bẩm nói:
- Đây... Đây là cờ tướng của thế tục!
Tuy rằng nơi này có chút khác biệt với cờ tướng lưu truyền ở thế tục, nhưng vẫn có thể nhìn ra quảng trường này chính là một bàn cờ khổng lồ, mà những con rối kia chính là những quân cờ.
Đám Ma tu đang vây công chính là quân Tướng, nếu so với tướng thật tự nhiên còn kém rất xa, mà những quân Tốt xung quanh đang nhanh chóng chạy tới.