Hồng Lôi sợ hãi tới nỗi toát mồ hôi lạnh toàn thân, đây là Vũ La cố ý cho mình biết.
Mới vừa rồi không được Vũ La cho phép, y đã như cuồng phong bạo vũ đánh giết Khô Quỷ, đã làm cho trong lòng Vũ La có chút không vui.
Lúc trước vốn Hồng Lôi cho rằng Vũ La chỉ cao hơn mình chừng hai cảnh giới, nhưng lần này chỉ bằng vào khí thế đã làm cho mình hoàn toàn không còn lực hoàn thủ. Hon nữa người ta tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, sử dụng lực lượng vô cùng đúng mực, khiến cho trong lòng Hồng Lôi càng thêm kinh hãi: Trình độ như vậy chắc chắn không chỉ cao hơn mình hai cấp mà thôi.
Một quyền của Vũ La nện sâu xuống cát, lực lượng tuôn ra liên tục không ngừng. Chỉ trong thoáng chốc, sáu cồn cát khổng lồ xung quanh cùng nhau quay cuồng, một tiếng kêu thê lương từ dưới cát vàng vang tận trời cao, âm ba như sấm động, khiến cho cát vàng xung quanh bắn tung tóe, giống như một cơn bão cát vừa nổi lên.
Sắc mặt bọn Hồng Lôi đại biến, từ thanh âm vừa vang lên, cộng với phạm vi dao động của sa mạc, có thể thấy đây tối thiểu cũng là một con cổ trùng nhất phẩm.
Ớ Tây Vực, cấp bậc cổ trùng cũng giống như Vu Sĩ. Muốn điều khiển cổ trùng, thông thường cần có lực lượng áp chế. Nói cách khác, Vu Sĩ nhất phẩm an toàn nhất là điều khiển cổ trùng nhất phẩm trở xuống.
Nếu như là cổ trùng nhất phẩm, vậy từ nhỏ cần dùng máu tươi của mình nuôi dưỡng. Hơn nữa tốt nhất là lực lượng của mình phải hơi mạnh hơn cổ trùng một chút, mới không bị cổ trùng cắn trả.
Cho nên trên thực tế, một Vu Sĩ nhất phẩm như Hồng Lôi nếu gặp phải cổ trùng nhất phẩm, ai chết về tay ai cũng còn chưa biết.
Thấy ở cồn cát khổng lồ này lại có một con cổ trùng nhất phẩm khổng lồ như thế, mọi người đều giật mình kinh hãi. Ai nấy thầm mắng Khô Quỷ không tốt lành gì, hiển nhiên là y cố ý đưa mọi người đến nơi đây.
Dao động của cồn cát chính là truyền ra từ dưới chân Vũ La. Nhưng đến lúc này, xung quanh cồn cát giống như có sóng dậy ngập trời, nhưng mảng cát dưới chân Vũ La đang đứng vẫn không nhúc nhích, một hạt cát cũng không thấy nhảy lên.
Tay Vũ La đang vững vàng cắm xuống cát, dường như đang giữ lấy vật gì.
Vật kia liều mạng giãy dụa, liên tục rống giận, sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi Vũ La khống chế.
Giằng co như vậy trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, dù là cổ trùng nhất phẩm cũng có hơi mỏi mệt.
Vũ La cười lạnh, thình lình kéo mạnh một cái.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thân thể hết sức khổng lồ của cổ trùng bị hắn kéo ra khỏi cát, sáu, bảy cồn cát xung quanh nhanh chóng sụp đổ xuống.
Giữa bão cát bay đầy trời, nhất thời đám Vu tộc còn chưa nhìn rõ hình dáng cổ trùng nhất phẩm kia. Nhưng lực lượng cường hãn đánh tới từng đợt từng đợt, đám Vu tộc không nhịn được liên tiếp lui về phía sau, ra ngoài mười dặm mới xem như dễ chịu một chút.
Nếu so sánh thân thể Vũ La với Hạt Ngô cổ kia, thật sự là vô cùng nhỏ bé. Nhưng chính thân thể nhỏ bé của hắn đang giơ ra một cánh tay, vững vàng nhấc bổng cổ trùng lên giữa không trung, cổ trùng ra sức giãy dụa, vẫn không thể nào thoát được.
Ngao...
Cổ trùng lại phát ra một tiếng thét chói tai, tiếng thét của nó hóa thành từng đạo sóng gợn màu trắng nhạt quét ngang trời, lan tràn ra xung quanh sa mạc trong phạm vi mười dặm.
Dường như Vũ La không nhịn được, giận dữ quát to một tiếng:
- Câm miệng!
Một cỗ lực lượng màu vàng sẫm từ trong lòng bàn tay hắn lan tràn, nháy mắt đã bao phủ toàn thân cổ trùng. Tiếng gào của cổ trùng càng ngày càng yếu, rốt cục không còn một tiếng động nào nữa.
Dưới Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn gia trì, cánh tay trái Vũ La dường như thần lực vô địch.
Vu lực màu vàng sẫm bá đạo vô cùng, dù là cổ trùng nhất phẩm cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Ngoài xa mười dặm, rốt cục bọn Hồng Lôi cũng thấy rõ chân diện mục cổ trùng kia, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh:
- Hạt Ngô Cổ!
Thân Hạt Ngô cổ tựa như rết, mà đầu đuôi giống như bò cạp, đây là một loài cổ trùng có đẳng cấp cao cực kỳ hiếm thấy, cho dù là Hạt Ngô cổ cấp thấp nhất cũng là nhị phẩm. Con này từ đầu tới đuôi dài ba trăm trượng, chắc chắn không chỉ là cảnh giới nhất phẩm, tối thiểu cũng là Hạt Ngô cổ Vương cấp.
Một con cổ trùng hùng mạnh như vậy, dưới tay Vũ La lại không hề có lực hoàn thủ. Hồng Lôi vừa mới ước lượng chênh lệch đẳng cấp giữa mình với Vũ La, hiện tại lại phải gia tăng lần nữa. Lần này y cảm thấy vô cùng may mắn, từ đầu tới giờ mình cũng không có ý xấu gì, bằng không... Kết quả thật sự không dám tưởng tượng.
Hồng Lôi không khỏi rùng mình một cái.
Mặc dù Hạt Ngô cổ Vương cấp kia không kêu thành tiếng được nữa, nhưng cũng không chịu khuất phục như vậy, giãy dụa không ngừng, thân thể khổng lồ quay cuồng, vận dụng lực lượng rất mạnh. Dường như Vũ La đã có vẻ không kiên nhẫn, khẽ cau mày, Vu lực màu vàng sẫm lập tức thẩm thấu vào trong thân thể Hạt Ngô cổ.
Đám Vu tộc tại trường hít sâu một hơi khí lạnh, chỉ thấy Vu lực màu vàng sẫm kia giống như nước nóng rơi xuống mặt tuyết, nhanh chóng tan vào trong thân thể Hạt Ngô cổ, mỗi Vu tộc đều biết rõ ràng, cổ trùng Vương cấp như Hạt Ngô cổ, mức độ cứng rắn của thân thể tuyệt đối vượt xa sắt thép.
Quái vật như vậy nếu như xuất hiện ở thế giới phàm nhân, chắc chắn là một tai nạn diệt tuyệt, bởi vì trên thế giới căn bản không có lực lượng nào có thể làm tổn thương được nó. Cho dù là người có thần lực trời sinh, tay cầm búa lớn dốc hết toàn lực bổ xuống, cũng chỉ để lại một vết trắng mờ bên ngoài thân thể nó mà thôi.
Với lớp vỏ ngoài cứng rắn như vậy, cho dù là Hồng Lôi dốc hết toàn lực của mình cũng chưa chắc có thể phá vỡ. Nhưng trước mặt Vũ La, nó lại mềm như đậu hủ.
Ngay cả bản thân Hạt Ngô cổ cũng cảm thấy khó tin, nhưng sau đó đau đớn ập tới, khiến nó giãy dụa càng thêm mãnh liệt. Nó há to cái miệng khổng lồ gào thét rất lớn, thế nhưng không thể phát ra chút thanh âm nào.
Vũ La lộ ra vẻ rất có kiên nhẫn, cánh tay bắt lấy Hạt Ngô cổ vững như non Thái. Tuy rằng Hạt Ngô cổ bạo phát ra lực lượng toàn thân, nhưng bất kể thế nào cũng không thể làm lay chuyển Vũ La được mảy may.
Cả quá trình nhìn qua cực kỳ quái dị, dưới tác dụng của Vu lực màu vàng sẫm, thân thể Hạt Ngô Cổ giống như tuyết tan dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.
Cả quá trình, Hạt Ngô cổ không phát ra một tiếng kêu nào. Đám Vu tộc ở xa nhìn Vũ La vững vàng nắm lấy quái vật khổng lồ kia, biết rõ nó chính là một trong vài thứ kinh khủng nhất trên thế giới này. Thế nhưng dưới tay Vũ La lại không có chút lực hoàn thủ, lặng lẽ không tiếng động tan rã, cảm giác như vậy quỷ dị kinh khủng khó tả bằng lời.
Kể cả Hồng Lôi, tất cả mọi người đều ngây dại sững sờ. Trong lúc vô tình, ai nấy há hốc mồm nhưng không phát ra chút thanh âm nào cả.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Hạt Ngô cổ khổng lồ đã hoàn toàn tan rã, trong tay Vũ La chỉ còn lại một thứ: Một hạt châu màu đen to bằng nắm tay.
Nắm tay Hồng Lôi, không phải là nắm tay Vũ La.
Vũ La giơ hạt châu kia lên, sải bước vượt qua mười dặm, đến trước mặt đám Vu tộc:
- Vật này...
Hắn đoán chừng là nội đan, nhưng không biết Tây Vực gọi thế nào. Thiểm Điện vội vàng nói:
- Đây là cổ hạch của Hạt Ngô cổ, một thân lực lượng của Hạt Ngô cổ có bảy thành đều ngưng tụ ở nơi này.
Vũ La âm thầm gật đầu, quả nhiên là thứ tốt, may là mình kịp thời thu tay lại, không thôi thúc Vu lực màu vàng sẫm hòa tan tất cả.
Mọi người thấy viên cổ hạch khổng lồ này, hâm mộ vô cùng, nhưng cũng không ai dám sinh lòng tham lam dòm ngó. Hạt Ngô Cổ hùng mạnh tới mức nào? Thừa sức quét sạch đám Vu tộc ở đây không thành vấn đề, cho dù quét cả Thảo Hải bộ lạc cùng Thụ Vương bộ lạc cũng không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt Vũ La, nó lại không có chút lực phản kháng nào giống như hài tử. Nếu ai còn dám nảy sinh ý xấu với Vũ La, quả thật là ông Thọ uống thuốc độc, ngại mình sống quá lâu.