Nhưng ba người Ca Nguyệt lại có thể kêu lên:
- Hóa Long cổ!
Đây là cổ trùng hùng mạnh nhất trong truyền thuyết ở Dạ Ma sa mạc, cũng là một trong vài loại cổ trùng hùng mạnh nhất Tây Vực, nổi danh ngang hàng với Tru Tiên Cổ.
Hình dáng của cổ trùng này có hơi giống rồng, đây cũng là nguyên nhân vì sao các Vu Sĩ chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra nó. Bất quá có khác với thân thể của Long tộc, thân thể quái vật này rất ngắn, bên ngoài là vỏ cứng chứ không phải là vảy. Cái đầu khổng lồ của nó chiếm một phần ba thân hình, cũng có hơi giống như đầu rồng.
Tám chân của nó có hình dáng giống như long trảo, chẳng trách nào có được cái tên Hóa Long Cổ.
Hóa Long cổ kia, ánh mắt phức tạp ngó chằm chằm doanh địa.
Đến cảnh giới như nó, trí khôn cực cao, đã không thua gì Nhân tộc thông thường, cũng có tình cảm của mình.
Hóa Long cổ nhìn chằm chằm vào trướng bồng của Vũ La, há miệng ra với vẻ dò xét. Nó phát ra một tràng tiếng kêu cổ quái, hết sức khó nghe, hơn nữa mơ hồ không rõ. - Nó đang làm gì vậy?
Ca Nguyệt hết sức bất ngờ.
Đối mặt với một trong những quái vật hùng mạnh nhất Tây Vực này, dù là Ca Nguyệt cũng không nhịn được phải khẽ run lên.
Hóa Long cổ lại một lần nữa phát ra một vài tiếng kêu kỳ quái, bất quá so với khi nãy nghe đã êm tai hơn. Chuyện kỳ quái chính là so với tiếng gầm rống đêm qua của Hóa Long Cố, hai lần vừa rồi thanh âm của nó có vẻ “dịu dàng” hơn.
Mặc dù tất cả mọi người không rõ này rốt cục Hóa Long cổ này đang làm gì, nhưng Hóa Long Cổ cũng rất kiên nhẫn, không ngừng thí nghiệm.
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, rốt cục nó đã phát ra được âm tiết thứ nhất:
- Theo...
Mọi người sửng sốt, cũng cho là mình nghe lầm.
Hồng Lôi không nhịn được hỏi Vũ La:
- Đại nhân, nó... Rốt cục nó đang làm gì vậy?
Vũ La cũng không xác định, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc lắc đầu.
- Cho... Cho...
Hóa Long cổ lại phát ra một âm tiết, lần này mọi người nghe rõ ràng, Ca Nguyệt hồ nghi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vũ La cũng cau mày, không nhịn được nói: - Thánh Chủ, ngài có cảm thấy rằng thanh âm mà Hóa Long cổ đang mô phỏng có hơi giống thanh âm Tát Ảnh chăng?
Nàng vừa nói như vậy, Hồng Lôi nhớ lại, quả thật đúng vậy.
Vũ La cười khổ:
- Rốt cục vật này muốn làm gì?
Đợi thêm một chút, Hóa Long cổ không ngừng điều chỉnh phát âm của mình, mọi người coi như hiểu được:
- Nó đang bắt chước chúng ta nói chuyện!
- Nó đang bắt chước Tát Ảnh nói chuyện.
Có người cải chính.
- Nhưng...
Vì sao lại kỳ quái như vậy?
Lại qua khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, rốt cục con Hóa Long cổ coi như đã bắt chước được, câu đầu tiên mà nó nói ra lại làm cho mọi người phải giật mình kinh hãi: - Cho ta theo.
Tất cả mọi người bao gồm cả Vũ La cũng sửng sốt một chút:
- Nó nói gì? Cho ta theo? Nói ngược sao?
Ánh mắt mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn sang Tát Ảnh vẫn dạng nằm yên không nhúc nhích. Đây chính là câu cửa miệng của Tát Anh, chỉ bất quá Tát Anh nói “đi theo ta”, mà dường như con Hóa Long cổ đã học ngược, trở thành “cho ta theo”.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán con Hóa Long cổ này có ý gì, Hóa Long cổ đã nói ra câu nói kia lần nữa:
- Cho ta theo.
- Ta đi theo ngươi.
- Ta đi theo ngươi, có được không?
Càng nói càng lưu loát, rốt cục mọi người mới hiểu ra không phải là Hóa Long cổ nói ngược, mà nó thật sự muốn đi theo.
Mọi người thoáng cái há hốc mồm, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, đây là ý gì? Một con Hóa Long cổ hùng mạnh vô cùng không ngờ lại tự khép mình, muốn đi theo người khác. Hóa Long Cổ đã là hùng mạnh nhất cả Tây Vực, người mà nó muốn đi theo hẳn là hùng mạnh tới mức nào, vậy người này là ai?
Ba người Ca Nguyệt nháy mắt hiểu ra, nhìn Vũ La với vẻ khó lòng tin được.
- Thánh... Thánh Chủ, nó... Đây là... Nó nói với ngài ư?
Tuy rằng bọn họ hiểu rất rõ ràng Vũ La hùng mạnh tới mức nào, nhưng làm cho một con Hóa Long cổ chủ động đi theo, quả thật là khiến cho người ta phải giật mình.
Lần này sau những cử chỉ kỳ quái liên tục của Hóa Long cổ, mọi người cũng đã hiểu ra. Lúc trước là tới tặng lê vật cho Vũ La, làm cho hắn có hảo cảm, sau đó mới đầu phục.
Chuyện này nói rõ Hóa Long cổ không phải là đùa giỡn, là hết sức thành thật, có kế hoạch đã lâu.
Nó có thể bắt chước Tát Ảnh nói chuyện, hiển nhiên cũng âm thầm chú ý đội ngũ này đã nhiều ngày. Bất quá câu cửa miệng của Tát Ánh là “đi theo ta ngươi sẽ có rượu ngon gái đẹp”, đến miệng Hóa Long Cổ đã biến thành, “Ta đi theo ngươi, có được không?”, thanh âm cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng giọng nói lại khác rất xa. Hai câu đối lập nhau, nghe có vẻ mỉa mai trào phúng.
Trong lúc đám Vu tộc cũng đang suy đoán, rốt cuộc là người nào hùng mạnh tới mức có thể làm cho một con Hóa Long cổ chủ động đầu phục như vậy, thình lình Vũ La chậm rãi bước ra. - Là hắn ư?
- Không thể nào, người này căn bản không thể nhìn ra có điểm nào độc đáo...
- Làm sao có thể như vậy được? Người này không có gì là nổi bật, làm sao đáng cho Hóa Long Cổ chủ động đầu phục như vậy?
Mặc dù đám Vu tộc không thể động đậy, nhưng lớn tiếng gào thét trong lòng.
Vũ La chậm rãi đi tới cửa doanh, Hóa Long cổ không đối xử với hắn như đối xử với Tát Ảnh khi nãy, phóng xuất một đạo khí thế phong ấn, mà nhìn Vũ La với vẻ vô cùng hy vọng, lại nói một lần nữa: - Ta đi theo ngươi, có được không?
Vũ La tiện tay chỉ Tát Ảnh:
- Trước hết hãy thả y ra.
Hóa Long cổ hiểu ý, thu khí thế lại. Tát Ảnh hét thảm một tiếng ngã nhào trên mặt đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động được.
- Ta đi theo ngươi, có được không?
Hóa Long cổ tỏ vẻ hết sức chờ mong.
Vũ La nhìn nó, trong lòng hiểu rất rõ ràng vì sao Hóa Long cổ này lại chủ động đầu phục mình.
Phù Cổ.
Đám Vu tộc không cảm ứng được Phù Cổ, đám cổ trùng sợ hãi Phù Cổ. Nhưng đến cảnh giới như Hóa Long cổ, rất rõ ràng đi theo một vị cường giả chân chính sẽ có rất nhiều ích lợi. Tuy rằng hiện tại lực lượng của Phù Cổ vẫn chưa bằng Hóa Long cổ, nhưng tương lai Phù Cổ có được khả năng vô hạn.
Đầu tiên Hóa Long cổ mang lễ vật tới tặng, sau đó vô cùng ngoan ngoãn đứng yên ở đó chờ trời sáng, chính là vì muốn biểu hiện thành ý của mình với Vũ La.
Cả doanh địa ồ lên: Không ngờ thật sự là hắn!
Thật ra thì mới vừa rồi, tất cả mọi người bị Hóa Long cổ xuất hiện làm cho kinh sợ không thể động đậy, Vũ La lại có thể nhẹ nhàng đi tới, cũng có không ít Vu tộc tâm tư sâu sắc đã nhìn ra Vũ La quả thật bất phàm.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hóa Long cổ đối với Vũ La nói gì nghe nấy, hơn nữa chính miệng nói ra muốn đi theo Vũ La, vẫn làm cho bọn họ chấn động không ít.
Tát Ảnh đã không thể ngẩng đầu lên được nữa. Y giả vờ như mình vẫn chưa khôi phục lại, vùi gương mặt đỏ bừng như sắp sửa nổ tung của mình sâu dưới đất.
Hiện tại y mới biết được, mình là kẻ không biết trời cao đất rộng tới mức nào, dám luôn miệng nói với Vũ La “đi theo ta ngươi sẽ có rượu ngon gái đẹp”. Người ta đường đường là Hóa Long cổ, còn muốn đi theo Vũ La, mình dám lớn lối mà không biết thẹn, bảo Vũ La đi theo mình.
E rằng mỗi lần mình nói những lời như vậy, người ta cũng đang cười trộm trong lòng.
Thật là mất mặt, cả đời Tát Ảnh tham chiếm phần hơn, cho nên những lúc mất mặt như vậy cũng không phải ít, nhưng chắc chắn chưa có lần nào làm cho Tát Ảnh cảm thấy khó chịu như lần này.
Vũ La căn bản không để ý tới cảm xúc của Tát Ảnh bên cạnh, hắn chỉ nhìn chăm chú Hóa Long Cổ, hỏi một câu khiến cho tất cả người trong doanh phải trợn mắt líu lưỡi: - Vì sao, bằng vào cái gì phải cho ngươi theo ta?
Đám Vu tộc không phải là ghen tị đơn giản nữa, mà là ghen tị muốn phát điên.
Một con Hóa Long cổ luôn miệng muốn đầu phục ngươi, còn khổ tâm nịnh bợ, ngươi lại còn hỏi tại sao, chỉ bằng người ta là Hóa Long Cổ là đủ rồi.