Mặc dù Nghê Hủy Long Giao bị Vũ La chém giết, nhưng Vũ La cũng phát hiện trên người Nghê Hủy Long Giao có thương tích, hiển nhiên là bị thứ gì đuổi ra khỏi Yên sơn.
Chu Thanh Giang nói:
- Không riêng gì Nghê Hủy Long Giao, nằm trong Lục Đại Thú Vương còn lại sâu trong Yên sơn là Hắc Thủy Thất Thủ Mãng, Cửu Vân Lôi Hủy, Lam Dực Ngạc Long, Đông Tuyệt Cuồng Phong Lang, Hỏa Giác Thiên Tôn Tê, tất cả đều bị người phát hiện chết ở bên ngoài Yên sơn. - Trong chuyện này Hắc Thủy Thất Thủ Mãng, Cửu Vân Lôi Hủy, Lam Dực Ngạc Long, Đông Tuyệt Cuồng Phong Lang trước sau bị người phát hiện. Duy chỉ có Hỏa Giác Thiên Tôn Tê hùng mạnh nhất chưa phát hiện, mọi người còn tưỏng rằng thực lực Hỏa Giác Thiên Tôn Tê đột phá tăng mạnh, giết chết năm Thú Vương còn lại. Nhưng sau đó có người tiến vào Yên sơn thám hiểm, lại phát hiện Hỏa Giác Thiên Tôn Tê cũng chết ở dưới một vách núi khổng lồ, vách núi kia cũng bị đập vỡ hết một nửa.
Vũ La cũng giật mình kinh hãi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lục Đại Thú Vương đều chết hết, sâu trong Yên sơn xảy ra chuyện gì?
Chu Thanh Giang cười khổ:
- Cho nên ta mới nói con về trễ.
- Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, Lục Đại Thú Vương đều chết hết, rốt cục không biết sâu trong Yên sơn xảy ra chuyện gì. Có người cả gan tiến vào Yên sơn, Yên sơn vốn hung hiểm vô cùng, không biết tại sao trở thành hết sức yên tĩnh, những hung thú kia dường như bị thứ gì đó chấn nhiếp, tất cả đều co đầu rút cổ, ở trong huyệt động của mình không dám ra ngoài. - Bọn họ thuận lợi tiến vào nơi sâu nhất, con đoán thử xem bọn họ nhìn thấy gì?
Chu Thanh Giang nhìn Vũ La, Vũ La cười khổ:
- Ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi.
- Một tòa thiên môn, thiên môn kim quang bắn ra bốn phía!
Vũ La nghe vậy sững sờ một chút mới nói:
- Thiên môn ư? Thông thiên chi môn? Cánh cửa phi thăng ư?
Chu Thanh Giang cảm thán một tiếng:
- Đúng vậy, đó là một cánh cửa hư ảo, có lẽ là một dấu hiệu tượng trưng. Thiên môn đóng chặt, trên đó viết một hàng chữ to: Mùng Chín tháng Chín, thiên môn mở rộng.
Vũ La thoáng cái ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm:
- Thiên môn mở rộng, thiên môn mở rộng...
Hắn chợt chộp lấy Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang hoảng sợ phát hiện thậm chí ngay cả ý nghĩ tránh né chưa kịp nổi lên trong đầu mình, đã bị Vũ La bắt được.
- Ý của thiên môn rộng mở phải chăng là đã có thể phi thăng?
Chu Thanh Giang gật đầu:
- Còn có thể là ý gì nữa...
- Mùng Chín tháng Chín... Còn sáu tháng nữa...
Vũ La chợt chìm vào trầm tư, Chu Thanh Giang lại nói:
- Cả Tu Chân Giới, những người có hy vọng phi thăng đều tập trung tới dưới thiên môn, khắc khổ tu luyện, chỉ chờ ngày thiên môn rộng mở.
Chuyện này đối với khắp cả Ngũ Phương giới là vô cùng chấn động. Vài ngàn năm qua tiên tuyệt thiên hạ, vô số tiền bối kinh tài tuyệt diễm cố gắng cả đời, tuy nhiên cũng ôm hận mà chết, khó có thể phi thăng. Hiện tại thình lình thiên môn rộng mở, đối với tất cả tu sĩ chính là một tin tức không có gì tốt bằng.
Vũ La trầm ngâm một phen, dần dần bình phục lại tâm trạng kích động của mình.
Thiên môn rộng mở làm cho tất cả tu sĩ thấy được một tia hy vọng. Một số chuẩn bị mà Vũ La làm ra lúc trước, hiện tại nhìn như vô dụng. Bất quá chuẩn bị của hắn cũng có rất ít hy vọng thành công, Vũ La cũng không thất vọng.
Nhưng sợ rằng lần thiên môn rộng mở này sẽ không đơn giản như vậy.
Khoan nói thiên môn rộng mở là thật hay giả, nếu là thật, chẳng lẽ Thiên kiếp dễ ứng phó vậy sao?
Vài ngàn năm qua không có ai phi thăng rồi, làm thế nào ứng phó Thiên kiếp, căn bản trên Ngũ Phương giới không có ai biết được, thậm chí ngay cả phần lớn điển tịch cũng không có ghi lại. Thỉnh thoảng có nhắc tới vài lời nhưng không nói tỉ mỉ, muốn dựa vào những tài liệu này đối kháng Thiên kiếp, không thể nghi ngờ là người si nói mộng.
Chu Thanh Giang cũng tỏ ra kiên định vô cùng:
- Chúng ta lập tức chạy tới Yên sơn, nói gì cũng không thể để cho người khác đoạt trước.
Vũ La vô cùng quen thuộc Yên sơn, nhưng lần này vừa vào Yên sơn, hắn chợt cảm giác được có chút không giống với lúc trước. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, dường như thiên địa linh khí của cả Yên sơn cũng đã khác với trước kia.
Biến hóa này khiến cho Vũ La hết sức bất ngờ.
Vốn hắn có thái độ nghi ngờ đối với thiên môn, nhưng cả thiên địa linh khí của Yên sơn cũng xảy ra biến hóa, làm cho hắn cảm thấy chuyện này phức tạp hơn mình tưởng tượng.
Vũ La ngừng lại, tinh tế cảm giác biến hóa của thiên địa linh khí xung quanh. Bằng vào nguyên hồn của hắn cũng phải mất rất nhiều sức lực, mới cảm giác được biến hóa của thiên địa linh khí đang dần dần khuếch tán ra bên ngoài, từ Yên sơn đang khuếch tán ra cả Trung Châu.
Vũ La cau mày nói với Chu Thanh Giang:
- Nhạc phụ Đại nhân, con phải về Nhược Lô Ngục một chuyến trước đã.
Chu Thanh Giang có chút lo lắng:
- Vốn con đã trễ hơn mười ngày, không thể trì hoãn nữa...
Vũ La rất kiên quyết lắc đầu:
- Chuyến này phải trở về.
Chu Thanh Giang tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Được rồi, chúng ta đi mau.
Chu Thanh Giang cũng không tỏ ra khách sáo với Vũ La, nắm lấy cánh tay hắn, lấy tốc độ nhanh nhất phi hành. Đây là nhược điểm duy nhất của Vũ La, địch nhân không biết nhược điểm này, nhưng Chu Cẩn cùng Cốc Mục Thanh rất rõ ràng, tự nhiên Chu Thanh Giang cũng biết.
Chu Thanh Giang mang theo Vũ La, không bao lâu sau đã tới bên ngoài Nhược Lô Ngục. Chu Thanh Giang cũng không đi vào, đứng ở ngoài cửa vung tay lên:
- Có chuyện gì, mau mau xử lý, ta ở chỗ này chờ con ra ngoài.
Vũ La vội vàng vọt vào Nhược Lô Ngục, không gặp ai cả mà lao thẳng tới Ly Nhân Uyên.
Hấn nhanh chóng tiến xuống Ly Nhân Uyên, thét lớn:
- Lão ma, thiên môn rộng...
Hấn vừa tiến vào đã ngây ngẩn cả người, Ly Nhân Uyên trống không, nào thấy bóng dáng Ma Tổ.
Chu Thanh Giang thấy Vũ La cau mày đi ra ngoài, không nhịn được hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vũ La suy nghĩ một chút, nói:
- Nhạc phụ Đại nhân, con tự tới Yên sơn được, người đi trước đi... Ừm, phải cẩn thận đề phòng...
Chu Thanh Giang không rõ:
- Đề phòng ư, đề phòng cái gì?
Vũ La thâm trầm nhìn về phía sâu trong Yên sơn:
- Con cũng không biết, nhưng con có linh cảm, lần thiên môn rộng mở này chỉ sợ họa phúc khó lường.
Chu Thanh Giang nghe hắn nói như vậy, vừa định nói câu dạy dỗ “trong họa có phúc, trong phúc có họa”, nhưng trong lòng lão chợt như chìm xuống. Thầm nghĩ cả thiên hạ cũng vì chuyện thiên môn rộng mở mà hưng phấn không thôi, nhưng quả thật là không có ai nghĩ tới vài ngàn năm rồi, vì sao hôm nay thiên môn rộng mở?
Thiên môn rộng mở có thể phi thăng lần nữa, nhưng cũng không có nghĩa đây là một chuyện tốt lành gì.
Chu Thanh Giang lập tức có quyết định:
- Được, những chuyện khác giao cho ta, con yên tâm đi đi.
Vũ La lắc đầu:
- Con không yên lòng.
Chu Thanh Giang sửng sốt:
- Còn có chuyện gì nữa?
Vũ La có vẻ khó xử:
- Nhạc phụ Đại nhân, hôn sự của con cùng Chu Cẩn...
Chu Thanh Giang cười sảng khoái:
- Con chờ đó, trong sáu tháng này ta bảo đảm sẽ tiến hành cho các con.
Sau đó lão vung tay áo, ung dung rời đi.
Thật ra trong lòng Vũ La còn có một việc, đó chính là Cốc Mục Thanh.
Vũ La không dám cam đoan thời gian sáu tháng mình chắc chắn có thể phi thăng, nhưng nếu như mình ứng phó được với Thiên kiếp, phi thăng Tiên giới, nhưng chưa thành hôn cùng hai vị hồng nhan tri kỷ đã đi, tuyệt đối là một tiếc nuối vô cùng to lớn.
Đương nhiên phía Chu Cẩn không có vấn đề gì, nhưng phía Cốc Mục Thanh, nghĩ tới tính tình cố chấp của Cốc Thương, Vũ La không khỏi đau đầu nhức óc. Nhưng thiên môn rộng mở, đại sự ngay trước mắt, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vã viết một phong thơ, quay trở lại Nhược Lô Ngục dặn dò Kiều Hổ nhất định phải nghĩ biện pháp giao cho Cốc Mục Thanh.
Sâu trong Yên sơn vốn là một trong những địa phương hung hiểm nhất trên thế giới này. Độc Long Bích Ngọc Đằng của Vũ La năm xưa sinh sống trong này.
Lúc ấy Bích Ngọc Đằng cũng không được coi là hung vật nổi tiếng trong Yên sơn, có thể thấy được nơi này hung hiểm tới mức nào.